Quan Môn
Chương 1120 : Nhận thức sai về chiến tích
Ngày đăng: 12:55 18/04/20
“Chiến tích?” Trần phó bí thư nghe xong, nhất thời có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Diệp Khai lại nói như vậy.
Đồng chí Hồng Chính ngồi ở một bên nghe bọn họ ý kiến cũng ngạc nhiên.
Ở trong mắt rất nhiều người, hai chữ chiến tích nghe có vẻ mang sắc thái nồng đậm quan trường, vừa nhắc đến nói là nhạy cảm. Bởi vậy Diệp Khai nói chuyện này ảnh hưởng đến chiến tích của hắn khiến cho rất nhiều người không cho là đúng.
Tuy rằng từng quan viên đều hy vọng chính mình lập nên chiến tích nhưng ngoài miệng sẽ không bao giờ nhắc tới, nếu không sẽ rất ngu ngốc.
Chiến tích này nọ, chỉ vào lúc cấp trên đề bạt mới lấy ra so sánh, bình thường vẫn nên khiêm tốn.
Về phần nói chính mình há mồm ngậm miệng chiến tích gì thực không quá thích hợp, làm cho người ta có cảm giác ngươi làm quan chỉ để thăng quan phát tài. Tuy rằng chuyện này là ý tưởng chân thật của đại đa số bọn quan viên nhưng nói ra vẫn thấy ngu xuẩn. Đây rõ ràng là động cơ không đúng đắn, ngươi phải nói làm người dân phục vụ mới đúng nha.
Trần phó bí thư nghĩ chuyện này, ngoài miệng nói,“Chiến tích hay không chiến tích không phải là chuyện chúng ta nên cân nhắc. Chuyện chúng ta phải làm chính là một lòng phát triển kinh tế, làm cho dân chúng ngày một tốt, làm cho tổ chức lớn mạnh, làm cho dân tộc phục hưng, làm cho quốc gia cường thịnh.”
“Trần phó bí thư nói cố nhiên đúng, một khi đã như vậy càng phải coi trọng chiến tích của mình.” Diệp Khai lập tức chặn lại,“Cái gọi là chiến tích, chính là chỉ lãnh đạo cán bộ thực hiện chức trách bản thân để giành được thành tích. Chúng ta làm lãnh đạo cán bộ, gánh vác kỳ vọng tổ chức cùng nhân dân chờ mong, ở nhiệm kỳ chăm chỉ công tác làm ra cống hiến, lưu lại chiến tích, đây là những gì mà một lãnh đạo cán bộ có tâm huyết phải theo đuổi, đồng thời cũng là một phẩm chất đạo đức mới để đánh giá cán bộ. Chẳng lẽ Trần phó bí thư có kiến nghị khác với chuyện này?”
Hắn giảng giải đạo lý lớn một phen như vậy, Trần phó bí thư nghe xong cũng không chỉ ra được sơ hở nào, chỉ phải nói một câu.“Không có. Nhưng là......”
Đồng chí Hồng Chính nghe xong một trận cũng không còn kiên nhẫn nghe bọn họ, nói,“Về chuyện này, bên nào cũng nói mình có lý, rốt cuộc ai có lý, còn muốn xem toàn cục.”
“Đúng, đúng.” Trần phó bí thư nghe xong, lập tức liền gật đầu đồng ý nói,“ Đồng chí Hồng Chính nói đúng, phải xem toàn cục, phải có cái nhìn đại cục!”
Tiếp theo Trần phó bí thư nói,“Cả nước tổng thể, hết thảy xem đại cục! Phát triển kinh tế vùng duyên hải là chính sách trọng yếu nhất của quốc gia, làm cho một bộ phận giàu lên trước, kéo theo những người khác. Như vậy giai đoạn hiện nay, chúng ta hy sinh lợi ích một bộ phận, để cho một bộ phận phát triển trước cũng là nhìn vào đại cục . Đồng chí Diệp Khai có tầm nhìn quá nhỏ, không nghĩ đến đại cục, chuyện này bất lợi với sự phát triển của đồng chí. Anh còn trẻ, phải có càng nhiều tích lũy mới có thể trưởng thành.”
“Trần phó bí thư nói nghe ra có vẻ có đạo lý, nhưng trên thực tế chỉ là một chiều, căn bản không thể đứng vững.” Nếu đổi là người bình thường thì sớm đã bị luận điểm này đánh bại nhưng Diệp Khai là ai a, hắn tự nhiên có cái nhìn đại cục lâu dài hơn, bởi vậy lập tức liền phủ định quan điểm đối phương.
“Đại cục, cái gì là đại cục? Tôi mời Trần phó bí thư nói cho chúng ta nghe.” Diệp Khai đập bàn hỏi.
“Vừa rồi đồng chí Hồng Chính cũng nói, quan niệm toàn cục, cả nước tổng thể để cho vùng duyên hải dẫn đầu giàu có, chính là đại cục lớn nhất hiện tại của chúng ta.” Trần phó bí thư hồi đáp, hắn nghĩ rằng, có đại kỳ này chống đỡ, Diệp Khai không thể nói gì.
“Sai!” Ai biết Diệp Khai lập tức liền phủ định quan điểm của hắn, trực tiếp vạch ra,“Trần phó bí thư thực làm cho tôi thất vọng, đại cục chúng ta chính là lợi ích căn bản của nhân dân quần chúng! Khó trách anh nhận thức sai về chiến tích, tôi còn cảm thấy khó hiểu, giờ mới thấy không lạ, anh ngay cả tôn chỉ của đảng cũng ném sang một bên, khó trách không có cái nhìn đại cục !”
“Ách?!” Không riêng gì Trần phó bí thư, ngay cả mọi người nghe xong cũng biến sắc, thầm nói Trần phó bí thư đúng là vẫn xem nhẹ Diệp Khai, lỡ miệng liền bị Diệp Khai tóm được chỗ hở.