Quan Môn

Chương 1129 : Tương kế tựu kế

Ngày đăng: 12:55 18/04/20


Đám người Vương Tùng sau khi thương lượng xong thì quyết định dùng một chiêu hoãn binh, đầu tiên trấn an bên Đông Sơn, trong tình hình bắt buộc thì cũng phải hy sinh một phần lợi ích.



“Cho dù là dùng nhiều tiền một chút cũng muốn phải tranh thủ thời gian.” Vương Tùng nói,“ Để nhanh chóng lên sàn, chúng ta không thể để sổ sách tài vụ quá khó coi, nếu không cũng khó mà quá quan.”



Mọi người đều gật đầu xác nhận, đều biết Vương Tùng nói đúng.



Nếu Tùng Hoa thực nghiệp thành công lên sàn thì thu hoạch của bọn họ tuyệt đối không chỉ là tiền tài, mà còn là các chức vụ khác như chủ tịch hội đồng quản trị…Trước mặt các trưởng bối cũng được đánh giá cao.



Cho nên chuyện này, tuyệt đối phải thắng không được bại a.



“Mọi người đều nghĩ biện pháp đi, đây là thời điểm tối mấu chốt của chúng ta. Nếu không qua được thì chẳng những chúng ta bị tổn thất mà còn ra tòa. Các vị suy nghĩ cách thực sự đi, đây không phải thời điểm dùng mánh lới.” Người trẻ tuổi kia lên tiếng. Trong số đây thì hắn tương đối có ảnh hưởng, dù sao cha hắn cũng là phó bí thư tỉnh ủy đương chức.



Đám còn lại dù trong nhà cũng có một số lão nhân có địa vị cao nhưng đại bộ phận đều đã lui ra, lực ảnh hưởng trên quan trường khẳng không bằng như trước, chính cái gọi là huyện quan không bằng hiện quản, huống chi bọn họ là quan đã về hưu, phượng hoàng rụng lông thì dù vẫn là phượng hoàng nhưng không dễ dùng.



Nhưng sau khi thảo luận, nhận thức của mọi người cơ bản thống nhất là phải thúc đẩy chuyện Tùng Hoa thực nghiệp lên sàn. Chỉ có lên sàn thành công thì mọi người mới có tiền tiêu.



Không thể không nói, sau khi đám con cháu này chủ động thì hiệu suất vẫn là cực cao .



Vào buổi chiều, Diệp Khai liền nhận được vài cú điện thoại, đều là từ những người có quan hệ không tệ gọi tới hỏi về chuyện giữa Đông Sơn cùng Tùng Hoa thực nghiệp.



Đương nhiên , những người có thể hỏi chuyện này đều có thân phận không bình thường, ít nhất cũng là nhân vật có thực quyền trong ủy viên trung ương, hơn nữa đều có quan hệ tốt với lão Diệp gia.



Đối với người như vậy, Diệp Khai tự nhiên không có khả năng trả lời chiếu lệ mà phải giảng giải rõ quan hệ lợi hại trong đó, ví như nói thiếu nợ thế nào, trước kia thái độ đối phương thế nào, nhưng về lập trường của mình thì Diệp Khai vẫn phi thường kiên định ,“Chuyện này, đồng chí Hồng Chính cũng từng điều giải qua nhưng thái độ phản kháng của đối phương phi thường mãnh liệt. Cho nên tôi hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho bọn họ bồi thường cho hết!”




“Chuyện khác thường tất có khác lạ, chuyện kinh doanh của Tùng Hoa thực nghiệp khẳng định không rời khỏi sự duy trì của một số người trong tỉnh, thậm chí có người lợi dụng nó để rửa tiền. Anh nghi ngờ rất nhiều định mức than đá trong tỉnh quả thật đã bị Tùng Hoa thực nghiệp lấy không, hơn nữa bán phá giá.” Diệp Khai nghĩ một lúc rồi nói với Chung Ly Dư,“Hiện tại bên em ký hợp đồng lớn như vậy, kết quả chưa chắc có thể đến tay, anh thật muốn nhìn xem bên Giang Hoài làm thế nào để bổ khuyết lỗ thủng lớn như vậy?”



“Đúng rồi, dựa theo hợp đồng, bên chúng ta phải ứng cho Tùng Hoa thực nghiệp một triệu.” Chung Ly Dư nói thêm với Diệp Khai.



Một hợp đồng lớn mười triệu, sau khi ký xong chắc chắn phải có ứng trước.



Đối với Hoa Đông thần vận căn cứ mà nói, bọn họ cũng không thiếu tiền, cho nên Chung Ly Dư không khó khăn về tài chính. Yêu cầu duy nhất của cô là Tùng Hoa thực nghiệp phải cung ứng đúng thời hạn, hơn nữa phải cam đoan chất lượng hàng hóa đạt tiêu chuẩn.



Đương nhiên, bên Tùng Hoa thực nghiệp cũng không phải không có đảm bảo, theo như Chung Ly Dư nói với Diệp Khai thì bên chính quyền cung cấp đảm bảo tài chính nên dĩ nhiên không sợ quỵt nợ hoặc là không hoàn thành hợp đồng. Nếu xảy ra trụ trặc gì cũng không sợ không tìm thấy người gánh trách nhiệm.



“Ứng trước một triệu a......” Diệp Khai nghe xong sau, cân nhắc một chút liền nói với Chung Ly Dư nói,“Vậy em khoan chuyển tiền, cứ trì hoãn gây khó khăn mới có thể thấy rõ sau lưng bọn họ là ai, năng lực như thế nào.”



“Chuyện này, thật ra có tổn hại gì đến danh tự công ty chúng ta đâu.” Chung Ly Dư nghe xong, nhất thời liền nở nụ cười.



Đối với đề nghị của Diệp Khai, kỳ thật Chung Ly Dư cơ bản đồng ý, dù sao hiện tại đã biết rõ Tùng Hoa thực nghiệp, cô cũng hoài nghi Tùng Hoa thực nghiệp lần này có qua nổi hay không.



Nếu như vậy mà để bọn họ cướp không một triệu, sau đó vì đủ loại nguyên nhân mà phá sản thì tổn thất của Hoa Đông thần vận cũng rất lớn, cho nên Chung Ly Dư quyết định theo đề nghị của Diệp Khai. Trước hết dùng một chiêu hoãn binh nắn gân Tùng Hoa thực nghiệp, xem phản ứng bọn họ thế nào?



Hoặc là, chính như Diệp Khai nói, bọn họ bởi vì áp lực tài chính mà bước loạng choạng.



Mặc kệ kết quả như thế nào, Chung Ly Dư cảm thấy chỉ cần có thể giúp được Diệp Khai thì thế nào cũng đáng.