Quan Môn

Chương 1140 : Lợi ích khó bỏ

Ngày đăng: 12:55 18/04/20


Vấn đề của tỉnh Giang Hoài quả thật phức tạp hơn so với Diệp Khai sở liệu.



Là một địa khu kinh tế tương đối phát đạt, hơn nữa lại là trọng điểm phía đông của vùng duyên hải, tỉnh Giang Hoài cũng là một trong những địa phương được cán bộ các phái hệ thích nhất lại đây mạ vàng.



Tuy rằng nói trong nước có hai thành thị tiếp cận gần nhất cùng thời đại, một thành thì là thành phố Minh Châu đầu tàu phát triển, một thành thị là lô cốt đầu cầu cải cách Giang Khẩu nhưng giữa chúng cũng có chút khác nhau.



Giang Khẩu dĩ nhiên là tốt, gần cảng đảo, hết thảy đều đón sóng mới, nhưng dân cư đa số di cư nên quản lý phức tạp, vấn đề cũng nhiều, quan trọng nhất là cấp bậc chưa đủ cao.



Bình thường cán bộ tới đây là để mở rộng tầm mắt, tăng trưởng tri thức, nhưng cấp bậc cao tới đây thì không có ý nghĩa gì. Dù sao đây chỉ là một thành thị cấp phó tỉnh mà thôi.



Nhưng thành phố Minh Châu lại khác, bên này do một ủy viên cục chính trị tọa trấn, chức vị cấp bộ tỉnh rất nhiều, vị trí cấp sở lại càng nhiều, là một địa phương mạ vàng cực tốt. Chỉ cần công tác qua thành phố Minh Châu, cấp bậc lên rồi, thêm vào kinh lịch thì đi địa khu khác rất dễ dàng.



Nhưng số cán bộ hai địa phương này khẳng định có hạn , cho nên mà tỉnh Giang Hoài gần thành phố Minh Châu vì có kinh tế phát triển ở đông nam vùng duyên hải, hơn nữa giao thông cũng tiện lợi, các phương diện đều tốt lại thành chỗ ưa thích để mọi người lui mà cầu tiếp theo.



Bởi vậy, liền tạo thành phái hệ bên trong tỉnh Giang Hoài, thế lực khắp nơi đều có người của chính mình trộn vào trong đó.



“Nói như vậy thật đúng là phức tạp .” Diệp Khai day thái dương, thầm nói không trách bí thư Lâm Viễn Hành không chịu tùy tiện hành động, mà muốn mình xử lý vấn đề nợ của Tùng Hoa thực nghiệp để tìm tòi chiêu số.



Nhưng hiện tại thoạt nhìn, cho dù là đơn thuần đòi nợ cũng không phải dễ dàng như vậy.



Dù sao trong vụ án này khả năng đề cập đến con cháu nhiều vị cán bộ lãnh đạo tỉnh Giang Hoài.




Trách không được vừa rồi Ngư Thức Phàm đối xử nhiệt tình với hắn như vậy, chắc là coi trọng quan hệ của hắn về chuyện này.



Diệp Khai vừa nghĩ qua, cảm thấy Ngư Thức Phàm làm như vậy cũng là xem xét chuẩn cơ hội, dù sao với thân phận của mình thì nếu làm tốt quan hệ cũng coi như thêm cảm tình với Diệp Tử Kiện.



Bất quá Diệp Khai cũng muốn nghe Ngư Thức Phàm kể thêm về một số tình huống của tỉnh Giang Hoài. Vì thế hai người vẫn ngồi trong thư phòng, vừa uống trà vừa nói chuyện.



“Bí thư Cừu Hải Vinh của tỉnh Giang Hoài không phải nhân vật bình thường.” Ngư Thức Phàm suy nghĩ một chút, liền nói với Diệp Khai.



Bí thư Cừu Hải Vinh chính là người đứng đầu của tỉnh Giang Hoài, mới được điều nhiệm từ một tỉnh tây bắc tới tỉnh Giang Hoài được ba tháng, coi như là tân quan tiền nhiệm.



“Người này rất năng lực, có hàm dưỡng, hảo tính tình, có thủ đoạn.” Ngư Thức Phàm liên tục nói qua mấy ưu điểm của bí thư Cừu Hải Vinh, sau đó lại bổ sung một câu,“Chỉ là chú vẫn nhìn không thấu hắn, vậy cứ nói hắn có năng lực vậy. Hắn làm như không thấy loạn cục của tỉnh Giang Hoài, mắt điếc tai ngơ, ở trong tỉnh ủy cũng chưa thấy ra tay, hoàn toàn quả thật khác với hình tượng trước kia, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào ?”



“ Cháu cũng có nghe qua vị bí thư Cừu Hải Vinh này, là người làm đại sự.” Diệp Khai phụ họa một câu, sau đó liền đoán,“Chắc là học tập Tề Tuyên vương, ba năm không hót, đã hót là vang lên tận trời, bỗng nhiên nổi tiếng?”



“Ha ha, chú cũng hy vọng hắn nghĩ như vậy.” Ngư Thức Phàm cười hồi đáp.



Ngư Thức Phàm cũng tính toán qua, hắn muốn chỉnh đốn trận tự trong quân khu cũng cần một ít cơ hội. Nếu bên tỉnh Giang Hoài dứt khoát thôi động trong sạch hoá bộ máy chính trị thì ông bên quân khu cũng dễ thuận lý thành chương. Nếu không bên quân khu ra tay trước lại trông vào có vẻ nóng vội, lập dị .



Thân là một cán bộ lãnh đạo, làm chuyện gì cũng phải vắt óc suy tính.