Quan Môn

Chương 1149 : Con của Lâm Tiên Giác

Ngày đăng: 12:55 18/04/20


“Phanh......”



Một thanh âm trầm đục vang lên, người trẻ tuổi lui về phía sau ba bước.



Lý Hải xuất thủ, một quyền đánh ra đẩy lui đối phương.



“Cư nhiên là cao thủ?!” Công phu quyền cước của người trẻ tuổi dường như cũng không tệ, bị một quyền của Lý Hải bức lui nhưng cũng không giật mình bao nhiêu, chỉ nhìn Lý Hải vẻ hơi bất ngờ.



“ Lộ số của bộ đội đặc chủng.” Lý Hải cũng nhỏ giọng nói với Diệp Khai, nói rõ chi tiết của đối phương.



Diệp Khai gật gật đầu, cúi xuống cùng với Ngô Mộng Linh nâng người phụ nữ kia lên.



“Cám ơn a.” Ngô Mộng Linh phi thường cảm kích nói.



Tuy rằng cô không rõ ràng lai lịch người thanh niên này nhưng xem qua là người tốt. Nếu Ngô Mộng Linh không phải một mình đi ra thì cũng không đụng phải đám này. Dù sao thân phận cô cũng khác, quân tịch có khi không đáng giá một đồng tiền, nhưng đôi khi quả thật lại là một đạo bùa hộ mệnh.



Nếu không có phân lượng thì người bình thường muốn đối phó quân nhân thuần túy là chính mình muốn chết.



“Không cần khách khí, cô hát hay lắm, tiến bộ hơn trước kia.” Diệp Khai thuận miệng đáp.



Ngô Mộng Linh nghe xong cũng thấy tò mò, chẳng lẽ nói người thanh niên này là fan hâm mộ của mình?



Trên thực tế, cô rất rõ ràng, fan hâm mộ của mình có trong cả nước, dù người thanh niên này có mê thì cũng không phải là chuyện gì lạ.



Duy nhất cảm thấy kỳ quá chính là lai lịch của Diệp Khai, phải biết rằng Ngô Mộng Linh vào Nam ra Bắc vài năm như vậy cũng thấy qua đại trường diện. Vừa rồi cô nhìn bộ dạng của Lý Hải cũng biết hắn xuất thân cảnh vệ, đứng bên cạnh người trẻ tuổi như vậy tự nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.



Bên kia, Lý Hải cùng người trẻ tuổi đã đánh qua hơn mười quyền.



Công phu quyền cước của người trẻ tuổi rất được, lui tới vững vàng, nhìn ra có căn bản, đánh ngang tay với Lý Hải.



Diệp Khai nhìn vào cảm thấy có chút ngoài ý muốn .



Công phu Lý Hải trong đám cảnh vệ tuy rằng không thể nói là nổi tiếng nhưng cũng là nhất đẳng. Nếu không phải là cao thủ từ cục cảnh vệ trung ương ra thì Lý Hải trên cơ bản không có đối thủ.



Đương nhiên , so với công phu quyền cước thì tạo nghề về phần súng ống của đám Lý Hải cao hơn.
“Ngươi dám tập kích sỹ quan?!” Cổ tay người trẻ tuổi máu tươi đầm đìa, hắn không nhìn tới khẩu súng, khiếp hãi hỏi Lý Hải.



“ Sỹ quan tính là gì, sỹ quan chết trong tay tao cũng không phải một hai người.” Lý Hải chìa ngay súng vào đầu người trẻ tuổi đầu, lạnh lùng hồi đáp.



Giọng hắn tràn ngập máu tươi nhưng cũng là tình hình thực tế.



Không nói trước kia làm bộ đội đặc chủng, từ sau khi đi theo Diệp Khai đã gặp qua quá nhiều nguy hiểm, người chết trong tay hắn đủ kiểu sĩ quan ta lẫn địch.



“ Sao mày dám?” Người trẻ tuổi tựa hồ không dám tin, ở trong quân khu tỉnh lại có người dám nổ súng vào hắn, chuyện này đảo điên nhận thức của hắn.



Diệp Khai bên cạnh hắc một tiếng nói,“ Đó là còn giữ mạng mày đấy, nếu viên đạn mày bắn ra thật sự trúng tao thì đừng nói mạng mày, cho dù cả nhà máy cũng đi theo chôn cùng .”



“Rốt cuộc bọn mày là loại người nào?” Người trẻ tuổi nghe Diệp Khai nói vậy, trực giác báo cho hắn biết chuyện đêm nay không tầm thường, kinh nghi bất định hỏi.



“ Mày hỏi muộn quá.” Diệp Khai nghiêm trang hồi đáp,“Bất quá, cho dù là mày hỏi sớm thì tao cũng không cần trả lời. Với loại người ỷ thế hiếp người, tao không có gì phải hòa nhã. Nếu mày nghe lời tao, bồi thường tiền thuốc cho vị nữ sĩ này, hơn nữa tới chỗ cảnh vệ tự thú thì đã không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.”



“Không có khả năng, rất nhanh nữa mày sẽ biết gặp phải nhiều phiền toái !” Người trẻ tuổi vẫn mạnh miệng, tuy rằng bị thương nhưng không chịu thua khẩu khí.



“ Giờ mày mới gặp phiền rồi, Lý Hải, báo cho Lâm tư lệnh, bên này có người ý đồ bắt cóc tiểu thư Ngô Mộng Linh. Sau khi chúng ta can thiệp thì đối phương nổ súng, bị chúng ta bắt giữ, hiện tại tạm thời giao cho quân khu trông giữ, về phần xử lý như thế nào thì chờ tôi có thời gian nói sau.” Diệp Khai ra lệnh cho Lý Hải.



“Ha ha ha ha......” Người trẻ tuổi hình như là nghe được cái gì buồn cười, ngẩng mặt lên trời cười ha hả,“Bảo người của quân khu đến bắt tao, mày có nhầm không, chẳng lẽ mày không biết tao là ai?”



“Có cái gì mà kiêu ngạo , cho dù mày là con của Lâm Tiên Giác mà ông ta phải bắt mày thì mày nghĩ thân phận mày còn quan trọng?” Diệp Khai khinh bỉ nhìn hắn nói,“ Người trong xó bếp chưa thấy qua thế diện, ăn được mấy bát cơm khô nên không biết mình có bao nhiêu năng lực .”



Người trẻ tuổi nghe xong nhất thời ngẩn ngơ như bị đánh trúng huyệt.



“Như thế nào, nhìn mày nghệt ra như đại tiện vậy, chẳng lẽ mày thật là con của Lâm Tiên Giác?” Diệp Khai thấy vẻ mặt đối phương như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.



Diệp Khai lúc này cũng hiểu được, có thể ở hoành hành ngang ngược trong quân khu, còn dám xuống tay với Ngô Mộng Linh hiển nhiên là lão đại bên này. Như vậy trừ bỏ con của Lâm Tiên Giác vậy thì thật đúng là không có vài người, có thể như vậy.



Hắn cố nhiên không cần sợ Lâm Tiên Giác, chỉ là đột nhiên xảy ra chuyện không dễ xử lý.



Nói như thế nào, Lâm Tiên Giác vẫn là đứng đầu quân khu, mình hiện giờ còn ở nhờ địa bàn người ta.