Quan Môn

Chương 1164 : Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình

Ngày đăng: 12:56 18/04/20


“Ha ha, đúng là như thế.” Liễu Ứng Long cười ha hả.



Đang trong lúc nói chuyện, một bức tường đối diện đột nhiên tứ phân ngũ liệt, nhất thời tro bụi bay lên, lộ ra một người. Nhìn kỹ lại thì là một trung niên mặc bộ quần áo rộng rãi màu xám.



Trong nháy mắt, người nọ đã bước tới bên cạnh Liễu Ứng Long.



Đám người Lý Hải còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng chiêu ngã xuống, tất cả đều hộc máu, hiển nhiên là ăn đòn người áo xám.



Hiện trường mười hơn người, thế nhưng không ai có thể có cơ hội rút súng



Người này đứng ở bên cạnh Liễu Ứng Long, một khí thế khó hiểu dần tỏa ra, phủ uy áp cường đại lên Diệp Khai.



Cao thủ!



Đây tuyệt đối không phải cao thủ bình thường trong quân mà là cao thủ võ đạo chân chính!



Mặc dù là Diệp Khai năm đó ở đại nội hậu viện gặp qua những thủ hạ của sư phụ cũng không thấy ai cao minh như vậy!



Chỉ là không rõ ràng, Liễu Ứng Long mời từ đâu ra cao nhân như vậy hộ tống?



Đối với nhân vật như vậy, trừ phi là có một hơn trăm người võ trang, làm tốt công tác chuẩn bị mới có khả năng bao vây tiêu diệt, nếu không trong không gian nhỏ hẹp như vậy thật sự không ai có thể ứng phó.



“Liễu huynh không có việc gì chứ?” Người áo xám nhìn Liễu Ứng Long một cái, có chút thân thiết hỏi.



“Ha ha, nếu anh tới muộn một chút thì chắc là có chuyện.” Liễu Ứng Long cười ha hả, cảm xúc lại dâng lên.



Lúc này Liễu Ứng Long chiếm được cường viện, mà nhân mã Diệp Khai trên cơ bản đều mất đi sức chiến đấu, thực lực hai người biến đổi căn bản, Liễu Ứng Long tự nhiên lại phấn chấn.



Nhìn Diệp Khai đứng ở nơi đó, tựa hồ trầm tư điều gì, Liễu Ứng Long có chút đắc ý nói,“Diệp nhị thiếu, cho dù là nhà các ngươi quyền thế ngập trời thì như thế nào? Tại căn cứ này thì lực lượng chúng ta vẫn lớn hơn!”



Lão Diệp gia thì như thế nào , ở trong kinh thành cố nhiên là một tay che trời, trong quân cũng không ai tranh phong nhưng ở địa phương thượng thì lực ảnh hưởng đã yếu đi nhiều.



Diệp lão gia tử cố nhiên sớm nhậm chức ở trung ương nhưng không thể khống chế đầy đủ ở địa phương.




Liễu Ứng Long nghe xong, không khỏi nhíu mày.



Liễu Ứng Long tự nhiên rất rõ ràng về tổng cục tình báo, nghành này hoàn toàn nắm trong tay lão Diệp gia, quyền hạn to lớn, theo dõi phạm vi rộng, không người nào có thể sánh.



Một khi chuyện đã bị lộ, cho dù là giết Diệp Khai vậy như thế nào?



Nếu như Liễu Ứng Long mất đi căn cơ phát triển ở chính đàn thì người ta muốn động thủ giết chỉ là một câu nói.



Liễu Ứng Long cùng người áo xám nhìn nhau, đều cảm thấy việc này có vẻ nghiêm trọng.



“Nói bừa!” Người áo xám hừ một tiếng nói,“ Bên căn cứ Lâm Giang đã sớm phong tỏa vô tuyến điện, chỉ có điện thoại hữu tuyến mới có thể gọi ra ngoài, anh thực có thể làm được?”



Vật Diệp Khai vừa đưa ra chính là một máy thu phát bỏ túi, xem ra là đơn hướng, thứ này rất tiện lợi nhưng vẫn phải dựa vào tần số vô tuyến điện.



Nếu trong căn cứ tiến hành phong tỏa vô tuyến điện thì mấy lời hùng hồn vừa rồi của Diệp Khai chỉ là dọa người, không thể nào là thật.



“Ông cũng biết.” Diệp Khai nhìn kia người áo xám liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc nói.



“ Người tập võ thì dễ lừa chắc.” Người áo xám khinh thường nói,“Ta dốc lòng tu luyện bốn mươi năm, gây nên chuyện gì? Cho tới bây giờ cũng bất quá xuất thủ ba lượt mà thôi, thật muốn nhìn đến giang sơn biến sắc, Thái A treo ngược mới xem như vừa lòng đẹp ý. Vì mục tiêu này, cho dù là phân tâm nhìn đại thế thiên hạ, học tập khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không để lỡ công phu gì.”



“Được rồi, lừa không được ông.” Diệp Khai nhún vai ra vẻ không sao,“Nguyên tưởng rằng người một lòng tập võ thì sẽ không biết đến khoa học kỹ thuật, không ngờ ông có thể kiêm toàn, cũng là có chút khó được .”



Tiếp theo Diệp Khai đột nhiên nói,“Đi theo Liễu Ứng Long thì có tiền đồ gì, nếu ông có thể quay giáo nhất kích, lão Diệp gia có thể cho ông càng nhiều.”



Liễu Ứng Long nghe xong, sắc mặt xanh mét, không nghĩ rằng Diệp Khai trước mặt bắt đầu xúi giục người áo xám.



Nếu thật sự để cho Diệp Khai thực hiện được vậy kết cục của Liễu Ứng Long coi như xong.



“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Người áo xám nhìn Diệp Khai, cười cười nói,“Nếu ta có thể hợp tác với lão Diệp gia thì sẽ không để tới hôm nay mới xuất hiện.”



“Thật tiếc...” Diệp Khai cảm khái nói,“ Xem ra ngạn ngữ nói đúng, dựa vào người không bằng dựa vào mình a.”