Quan Môn
Chương 1172 : Tru sát
Ngày đăng: 12:56 18/04/20
Buổi tối này chắc không có bao nhiêu người có thể ngủ an ổn.
Tin tức Ma Cửu sai sử Mao thị huynh đệ chặn giết Diệp Khai lập tức liền thông qua các loại con đường truyền ra ngoài trong phạm vi nhỏ nhưng dấy lên sóng gió thật lớn.
Thế lực khắp nơi sau khi nghi nghe nói đều muốn mượn cơ hội này làm chút chuyện.
Thực hiển nhiên, một khi Diệp Khai xảy ra chuyện thì lão Diệp gia nhất định sẽ hành động. Trong lúc vội vàng khó tránh khỏi sơ hở, nếu vậy thì chính là cơ hội của người khác.
Cơ hội như vậy là ngàn năm một thuở.
Người có ý tưởng như vậy cũng không phải là số ít, nhưng đồng chí Giang Thành chỉ cầu đừng có gặp chuyện không may là tốt rồi.
Nếu lão Diệp gia ngã xuống thì đối với bản thông chưa hoàn thành bố trí chiến lược mà nói quả thật không phải chuyện gì tốt, rất có khả năng làm cho căn cơ của ông lung lay.
Bởi vậy sau khi ông bảo Đàm Thắng Kiệt điều động đám Lâm Uy cứu viện vẫn theo dõi chặt chẽ tình thế biến hóa.
Nhưng tin tức từ bên ngoài truyền đến lại làm cho đồng chí Giang Thành không thể tưởng tượng.
“Anh nói, một mình Diệp Khai sao có thể thoát thân khỏi khốn cục?”
“Có thể là cao nhân âm thầm tương trợ?”
“Điều này sao có thể, Diệp Khai lại là tuyệt đỉnh cao thủ?!”
“ Cánh tay Mao Tổ bị bứt ra?”
Sau khi các loại tin tức báo trở về khiến cho đồng chí Giang Thành cùng Đàm Thắng Kiệt vẫn trực ở bên cảm thấy khiếp sợ, ai cũng thật không ngờ, Diệp Khai lại có con bài chưa lật lớn như thế.
Dựa vào người không bằng dựa vào mình, nếu Diệp Khai không có một thân công phu sâu không lường được vậy thì đêm nay chắc chết trong tay Mao thị huynh đệ.
Sau khi tin tức Mao gia đạo tràng bất chiến mà hàng truyền đến thì hai người cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Không sai cái rắm, lão tử muốn giết các ngươi, ai dám ngăn trở?!”
Phía sau bọn họ bỗng nhiên chợt nghe đến thanh âm một người tuổi còn trẻ tiến vào.
Không biết từ khi nào, cửa lớn đã bị một cước đá tung. Một người tuổi còn trẻ đằng đằng sát khí lơ lửng trong không khí, giống như một sát thần.
“Cái gì?!”
“Thật sự có chuyện này!”
Mấy lão nhân nhìn đến Diệp Khai trôi nổi trong không khí đều hoảng sợ.
Tuy rằng nói bọn họ được xưng không sợ quỷ thần, chỉ có tín ngưỡng, nhưng lớp người trước vẫn bán tín bán nghi, cho dù là khai quốc thái tổ cũng có rất nhiều biểu hiện thần dị, sao có khả năng không hề sợ hãi?
Mắt thấy Diệp Khai giống như thần linh hiện lên trước mắt, muốn nói đám Ma Cửu trong lòng không sợ hãi, đó là lời nói dối.
“Người nào là Ma Cửu?” Diệp Khai buông thõng, sát ý hiển hiện trong mắt.
Ma Cửu nghe được, trong lòng thấy run rẩy, gắng gượng nói,“Lão phu đây, ngươi là người nào? Đừng tưởng rằng giả quỷ thần thì có thể dọa được lão phu, kỳ thật......”
“Phốc......” một tiếng, chỉ thấy thân thể Ma Cửu bỗng nhiên toác ra, máu me bay tung tóe lả tả khắp phòng.
“Dông dài, ai có thời gian nghe ngươi nói vô nghĩa.” Diệp Khai một quyền đánh ra, chậm rãi thu trở về, sau đó có chút khinh thường hừ một tiếng,“ Đám cặn bã các ngươi chỉ giỏi trốn chỗ âm u như chuột bày mưu hại người. Diệp mỗ đường đường chính chính nhất kích, ai có thể đủ chống đỡ được?”
Mấy lão nhân bị tình cảnh trước mắt dọa cho điếng hồn, có hai người trực tiếp ngất đi.
Ban đêm, đám Mao Tổ phụng mệnh chặn giết Diệp Khai bất thành, bị Diệp Khai đuổi giết, đuổi tới trong phủ Ma Cửu.
Diệp Khai một chưởng đánh nát Ma Cửu thành máu, tru sát!