Quan Môn

Chương 305 : Đều có chỗ khó xử

Ngày đăng: 12:44 18/04/20


Kỳ thật vào năm 92, vấn đề thất nghiệp cùng xí nghiệp tuy đã nhiều lần xuất hiện nhưng chưa phát triển đến cao điểm, đến hai năm sau, trong phạm vi cả nước mới nghênh đón làn sóng phá sản của xí nghiệp quốc hữu.Chỉ là ở thời điểm này, rất nhiều xí nghiệp quốc hữu xác thực đã gặp phải tình thế nguy hiểm rồi.Thậm chí cũng có người tự mình rút kinh nghiệm, vào thập niên 90 có vài loại dấu hiệu xí nghiệp quốc hữu trước phá sản như sau: Sản xuất đứt quãng, tiền lương thấp; Nam không lấy được lão bà, nữ cũng không gả ra được, tuyệt đại đa số lưu hành nội bộ; Không có phòng văn hóa, hết thảy văn hóa giải trí đình chỉ; Nồi hơi không nấu, máy móc không chạy, đảo mắt đều gỉ sét; con cái không thể đến lớp, đổi nghề sửa đường, học bán đồ ăn, uy phong quá khứ trôi hết; Ngày đêm hy vọng cứu tinh đến, sự thật chứng minh, chúng ta vì người khác hy sinh.Cũng không lâu lắm, Nhị lão gia tử trở về.Ông được Diệp Tử Sơ cho mời về đến, lúc này nhìn có chút mỏi mệt, có thể là gần đây quá bận.- Nhị gia gia, gần đây thân thể như thế nào? Cháu đem từ Russia trứng cá muối, đều là cá biển sâu, cho ông ăn nhé.

Diệp Khai thấy Nhị lão gia tử, ân cần bưng trà rót nước, lại là xuất ra lễ vật khoe khoang.Nhị lão gia tử cao hứng, liên tục vừa cười vừa nói:

- Hảo hảo, lão nhân gia ta cũng có một cháu trai biết quan tâm, cũng không uổng công lúc trước khi còn bé ôm qua.Bác hai Diệp Tử Sơ lập tức không đồng ý:

- chú hai ngươi mới ôm qua [bọn hắn/bọn họ] vài lần à?- Ôm qua một hồi đó cũng là ôm qua!

Nhị lão gia tử trừng mắt:

- Phản rồi, trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, chú hai nói chuyện không còn dùng được rồi?- Vậy cũng không dám......

Bác hai Diệp Tử Sơ lầm bầm:

- Bất quá lão nhân gia cũng không thể tranh công người khác làm hữu dụng a?- Tiểu tử cháu là thiếu nợ thu thập, cho nên bây giờ mới lăn lộn vậy!

Nhị lão gia tử cốc đầu Diệp Tử Sơ, không chút khách khí nói.Diệp Tử Sơ bị cốc làu bàu:

- Bọn vãn bối ở đây, lão nhân gia người cũng không biết chừa chút mặt mũi cho cháu? Cái này cũng quá cái kia đi à nha?- Ai bảo tiểu tử ngươi không nghe lời?

Nhị lão gia tử nói, bất quá nhìn qua trong phòng thấy Hà Tình, không khỏi có chút kinh ngạc nói:
Diệp Tử Sơ lắc đầu nói:

- Cảnh sát chạy tới giữ gìn trị an, cuối cùng phương thức giải quyết là đại biểu nhà xưởng phái cho mỗi công nhân thất nghiệp 200 tệ.- Ai, loại chuyện này, các phương diện đều có khó xử, mặc dù nói đối với quân nhân xuất ngũ phục viên và chuyển nghề cần chiếu cố nhất định nhưng nhà máy cũng không có, cháu còn chú ý qua được đến cái đó?

Nhị lão gia tử lắc lắc đầu nói:

- Chú biết rõ cháu vì chiến hữu chết mà không thoải mái, cho nên chạy trở về, muốn lấy công đạo cho chiến hữu thất nghiệp nhưng cháu có nghĩ tới hay không, những công nhân thất nghiệp khác? Chẳng lẽ bọn họ đã không cống hiến cho quốc gia?- Cái này...... Không giống với nha......

Diệp Tử Sơ nói.- Đồng dạng!

Nhị lão gia tử nghiêm túc:

- Mặc quân phục vào thì chúng ta là quân nhân, cởi quân phục thì chúng ta là dân chúng bình thường! Không thể bởi vì đã làm vài năm làm lính mà đòi hỏi quốc gia, ai cũng không nợ ai cái g! Mỗi người đều vì quốc gia mà xuất ra mồ hôi và máu, tất cả mọi người là ngang hàng!Nhị lão gia tử thân là quân ủy phó thủ trưởng, một thân ngựa chiến xuất thân, tự nhiên là có tư cách nói như vậy.Chỉ là Diệp Tử Sơ còn có những tình huống khác chưa nói:

- Nếu như tình huống chỉ là vậy cũng thôi. Hồ Vĩ Quân chết có nội tình khác, hắn rất có thể là bị người hại chết mà không phải tự sát thân vong!- Ah?!

Mọi người sau khi nghe, lập tức biến sắc.Cứ như vậy, liền từ tự sát biến thành bị giết?