Quan Môn

Chương 350 : Ngầm hiểu

Ngày đăng: 12:44 18/04/20


Qua chừng nửa giờ, xe rất nhanh đã đến khu nhà cũ của Diệp gia.Mặc dù nói Diệp lão gia tử vẫn còn trong tổng quân y viện nhưng tình huống bây giờ đã ổn định lại, cho nên Diệp Khai cũng không đáp trực thăng đi bệnh viện, dù sao cũng phải tắm rửa, ăn chút rồi mới đi gặp Diệp lão gia tử.Chung Ly Dư ở lại khu nhà cũ của Diệp gia, có chút tâm thần bất định.Lúc này Diệp lão gia tử bệnh nặng, Diệp Khai lưu nàng ở chỗ này, ý tứ tựu là rất rõ ràng rồi.Hôm nay Diệp Khai còn chưa thành công, mặc dù nói Sở đại tiểu thư là vị chuẩn hôn thê, nhưng dù sao chưa làm thủ tục, chuyện hai người còn chưa đến bước cuối nên từ pháp lý vẫn là người ngoài.Nhưng Chung Ly Dư lại bất đồng, nàng cùng Diệp Khai tuy nhiên là không có thủ tục hợp pháp, nhưng lại đã sớm có quan hệ thực chất, Diệp Khai lúc này đây mang nàng tới, kỳ thật là muốn cho nàng đến trước mặt Diệp lão gia tử một lần, để cho Diệp lão gia tử gặp đứa cháu dâu không có danh phận này một lần, coi như chấm dứt một nỗi áy náy của Diệp Khai.Mặc dù nói Diệp Khai không thể cho Chung Ly Dư một danh phận, nhưng để cho nàng với tư cách cháu dâu đầu tiên bái kiến lão gia tử coi như là một loại an ủi.Chung Ly Dư có thể nghĩ được tâm tư Diệp Khai, cho nên khó tránh khỏi sẽ có chút ít khẩn trương.Cho dù nàng cùng Diệp Khai đã ở chung được hơn một năm rưỡi, cũng biết rõ lão Diệp gia nhưng đột nhiên muốn cho nàng ra mắt với tư cách nữ nhân Diệp Khai, xuất hiện trước mặt Diệp lão gia tử đức cao vọng trọng, Chung Ly Dư vẫn có chút sợ hãi.Đó là Diệp lão gia tử ah, thủ trưởng Số 2 trong nước, đại nhân vật vạn chúng kính ngưỡng!- Diệp Khai, em sợ.

Chung Ly Dư tắm rửa xong nói với Diệp Khai.- Sợ cái gì, đều là người trong nhà.

Lời của Diệp Khai có một loại lực lượng có thể làm cho nhân tâm yên ổn.Diệp Khai nhìn cô gái có ảnh hưởng sâu xa tới mình, trong nội tâm cũng có một loại cảm tình phức tạp, hai người lúc trước vốn không có cảm tình gì, chỉ là trời đưa đất đẩy làm sao mà Chung Ly Dư cùng hắn đã xảy ra quan hệ, chuyện sau đó thì trên thực tế Diệp Khai lợi dụng Chung Ly Dư nhiều hơn một chút.Bởi vì cái gọi là lâu ngày sinh tình , hai người bọn họ hẳn là tình huống như vậy.Bất quá, hiện tại cảm tình Diệp Khai ở giữa cùng Chung Ly Dư đã sớm thân mật khăng khít, không còn quan hệ trên dưới như lúc trước.Trước kia Chung Ly Dư cũng không phải chưa từng xuất hiện tại trước mặt Diệp lão gia tử, nhưng dù sao danh bất chính, ngôn bất thuận, cũng chưa quá chính thức đem chuyện này nói ra, cảm giác lén lút không dám gặp người, còn lần này, nàng thật sự được giới thiệu là nữ nhân của Diệp Khai nên mới khẩn trương.Diệp lão gia tử sẽ biểu hiện ra một loại tư thái như thế nào?Một giờ sau, Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đã đến tổng quân y viện.Nhìn ra được, công tác bảo an đã tăng lên rất lớn, có thể nói là năm bước một người, mười bước một trạm canh gác, nếu như không có giấy thông hành, quả thực là nửa bước khó đi.Diệp Khai tới cũng không gọi điện thoại hẹn trước, vì vậy bị ngăn cản ở cửa ra vào.- Không phải nhân viên bệnh viện không được đi vào! Nếu có tình huống đặc biệt xin lấy ra giấy chứng nhận!

Cảnh vệ rất nghiêm khắc bảo Diệp Khai cùng Chung Ly Dư.- Tôi đến thăm ông nội.

Diệp Khai có chút buồn bực, bất quá hiển nhiên đối phương đang lúc công tác, không để ý tới.Diệp Khai cân nhắc, trong lòng tự nhủ gọi điện thoại cho chú Lê cũng được, bất quá hắn nghĩ lại, không đúng, chính hắn đường đường thiếu tướng lục quân, lại là phó cục trưởng cục cảnh vệ chẳng lẽ còn vào không được hà này?Vì vậy Diệp Khai rút chứng nhận sĩ quan, đưa cho cảnh vệ.- Thiếu tướng?!

Cảnh vệ vừa xem, lập tức vẻ mặt biểu lộ khó có thể tin.Bất quá chuyện này xác thực không phải nhỏ, bọn họ cũng không cách nào xác định người trẻ tuổi trước mắt này là phó cục trưởng cục cảnh vệ, thiếu tướng lục quân Diệp Khai, vì vậy gọi điện thoại tới cục cảnh vệ hỏi thăm tình huống. Sau khi được trả lời khẳng định, cảnh vệ cung kính chào Diệp Khai, trả lại giấy chứng nhận.- Thực xin lỗi, đồng chí thiếu tướng, chúng tôi đang chấp hành quân vụ, xin ngài thông cảm.

Cảnh vệ tỏ vẻ nói.- Không sai, các anh làm rất tốt.
Diệp Khai khẽ gật đầu, sau đó giới thiệu cho Chung Ly Dư:

- A Dư, đây là cô lớn, dượng lớn, cô nhỏ, dượng nhỏ.Mọi người lại ân cần thăm hỏi một vòng mới yên tĩnh xuống.Lúc này Diệp lão gia tử đang ngủ bên trong, Diệp Khai tự nhiên cũng không có khả năng đi vào quấy rầy giấc ngủ của ông, cho nên tất cả mọi người nhỏ giọng trao đổi, thuận tiện nói một vài câu với Chung Ly Dư, coi như là biểu hiện một chút người nhà thân mật.- Tiểu Khai, ông nội rất quan tâm chuyện của cháu.

Diệp Tử Ngọc nói với Diệp Khai:

- Mọi người có chút mơ hồ về trận phát bệnh này nhưng thấy ông cứ lẩm bẩm chuyện của cháu, nói là cháu ở hải ngoại, mọi sự gian nan.- Ai, lão nhân gia ông ta một lòng vất vả quốc sự, lúc này đây cũng vì công tác mới đột quỵ.

Diệp Khai nghĩ tới sự quan tâm của Diệp lão gia tử, trong lòng thấy rưng rưng.Cũng may hậu quả lần này cũng không phải rất nghiêm trọng, bằng không mà nói, một nhà nam đinh đều là trời nam biển bắc phân tán, Diệp lão gia tử nếu xảy ra chuyện gì, mọi người sẽ hối hận cả đời.May mắn, vận khí Diệp lão gia tử coi như cũng được, thân thể coi như cũng được, rốt cục gắng gượng qua.Chung Ly Dư ngồi đó một hồi, rốt cục có chút thích ứng, tựa hồ mọi người cũng ngầm thừa nhận thân phận của nàng, tuy không nói ra nhưng biểu hiện đối xử như với vợ của Diệp Khai.