Quan Môn

Chương 420 : Chủ Nhiệm Ủy Ban Quản Lý là cấp bậc thế nào?

Ngày đăng: 12:45 18/04/20


- Vậy sao ạ, sau này nhất định có cơ hội gặp nhau.



Diệp Khai nhẹ gật đầu, lại không nói thêm điều gì.



Từ chuyện gặp mặt ngày hôm nay, những nhân vật chủ yếu của Mạnh gia cơ

bản đều chạy tới hết, cũng biểu lộ thái độ của bản thân họ. mặc dù nói

Mạnh lão gia không có cái nhìn tốt về Lão Diệp gia, nhưng từ thái độ của cậu cả, cậu hai , thậm chí là của phía dượng, đều hi vọng nhanh chóng

nhận lại mối quan hệ thân thích này.



Dù sao, lão Diệp gia như thế nào thì ai nấy cũng đều rõ ràng hết rồi,

chính ra Mạnh lão gia mới là có chút già mà hồ đồ, mới cảm thấy tên Tô

Định Phương này là người tốt, mới cự tuyệt quan hệ cùng lão Diệp gia,



Mấy người anh em họ đều là những người câu nệ, tuy rằng không tới mức

tay chân luống cuống, nhưng lúc nói chuyện cũng rất cẩn thận, từ đó cũng có thể hình dung được uy lực của ba chứ “lão Diệp gia” kia lớn tới

chừng nào.



- Con không quen thuộc lắm với thành phố Trữ Châu này, nhưng mà nếu mọi

người tới Bắc Kinh hoặc là tới Minh Châu thì đừng quên gọi điện thoại

cho con, tới đó con nhất định sẽ làm thổ địa mời mọi người làm khách

phương xa tới dùng cơm.



Diệp Khai cũng hợp thời tỏ vẻ thân thiết.



- Thế thì tốt rồi, tất cả mọi người đều là thân thích, cũng nên năng qua lại với nhau.



Cậu cả Mạnh Thanh Xuyên gật đầu nói:



- Ông ngoại con gần đây sức khỏe luôn không tốt, một số quan niệm trước

kia giờ cũng đã dao động ít nhiều. Giờ đây con lại trở về, biết đâu còn

có thể làm cho ông ấy thay đổi thái độ cũng không chừng. Bất kể là nói

thế nào, đều đã nhiều năm như thế rồi, cũng vì chuyện này mà mấy người

anh chị em chúng ta cũng khá buồn lòng.



Năm nay Mạnh lão gia tử cũng là ông lão hơn tám mươi tuổi rồi, cũng đang sống một ngày biết thêm một ngày, nếu còn cố chấp chuyện cỏn con năm đó thì cũng chẳng phải là điều hay.



Nhưng mà Diệp Khai cũng hiểu được, cậu cả Mạnh Thanh Xuyên cũng để bụng sự hòa hoãn trong quan hệ của mẹ anh cùng ông ngoại trong lúc này thế
nhiên là ngạc nhiên vì tin tức này rồi.



Bọn họ hoàn toàn thật không ngờ Diệp Khai lại là Chủ nhiệm Ủy ban quản lý cấp Phó Ban!



Liễu Minh Lễ ngược lại nghĩ tới, chủ nhiệm Ủy ban quản lý khu Thánh

Vương mới giải phóng kia thật sự tên là Diệp Khai. Chỉ là lão cũng không ngờ tới Diệp Khai này lại chính là cháu trai ngoại Diệp Khai của mình

mà thôi.



Nhưng mà cẩn thận nghĩ một chút liền không khó đưa ra kết luận như thế,

lão Diệp gia muốn bồi dưỡng thế hệ sau, nhất định sẽ không phải là người bình thường rồi, tiến lên từng bước từng bước, nhất định sẽ leo lên

cao.



Nhưng mà bất luận ra sao, vừa cất bước chính là cấp Phó ban, hơn nữa là

còn chức cán bộ có thực quyền, thật là làm cho người khác giật mình.



- Chủ nhiệm Ủy ban quản lý, đó là cấp bậc thế nào? Ít nhất cũng phải là hơn hẳn cấp Phó phòng nha?



Mạnh Tấn Đình nghĩ cháu đích tôn của Diệp lão gia đi làm quan, thì ít

nhất cũng phải là cái cấp Phó phòng rồi, nên mới hỏi Diệp Khai.



- À, đúng thế, là cấp cao hơn cấp Phó phòng rồi.



Diệp Khai hàm hồ lên tiếng.



Đối với chuyện thế này, hắn thật đúng là không có ý định nói gì, người

khác giới thiệu chức vụ, cấp bậc của hắn, đó là việc thuận lý thành

chương rồi, nhưng lại khoe khoang trước mặt chính những người thân của

mình thì chẳng hay lắm. Hình như hắn không thể nào làm được những việc

khoe khoang có chủ tâm như thế.



Nhưng là Mạnh Tấn Đình tuy rằng không hiểu rõ chức Chủ nhiệm Ủy ban

quản lý là chức vụ ra sao, không có nghĩa là người khác không biết.



Chỉ là nhìn cậu cả Mạnh Thanh Xuyên cùng dượng Liễu Minh Lễ mở to miệng, Diệp Khai có thể thấy được tin tức này mang tới cho bọn họ bao nhiêu

rung động nữa.