Quan Môn

Chương 445 : Không Tiện Nói

Ngày đăng: 12:46 18/04/20


Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Bách Kiến Minh đổi kênh trước, đổi lại kênh CCTV,trong ti vi lúc ấy đang phát bản tin buổi tối, cái này thì tương đối phù hợp với hình tượng của ông ấy, không thì để người khác biết được cục trưởng chi nhánh lại trốn trong phòng nghỉ xem Khủng Long Alexei, cái loại phim của trẻ con ấy thì lại làm người khác cười chết mất. - Tiểu Lí, sao vậy, có chuyện gì thế? Nhìn thấy chàng cảnh sát ở cửa có vẻ bối rối, Bách Kiến Minh liền tỏ vẻ uy nghiêm, nhẹ nhành hỏi chuyện. Khí chất của Bách Kiến Minh có chút khoe khoang, làm lãnh đạo thì phải có cái khí thế như thế, đứng trước núi Thái sơn mà vẫn vững bước. Giống như tiểu Lý tính cách vọi vàng hấp tấp nôn nóng thì lúc nào mới tiến bộ được? - Cục trưởng, người mà bắt về tối hôm nay, có chút rắc rối. Chàng cảnh sát tiểu Lý nuốt nước miếng, tỏ vẻ khó khăn nói., - Đêm nay bắt người rồi hả? Bách Kiến Minh sửng sốt. - Chính là người mà phó đội trưởng Hoàng Tùng Minh của văn phòng thông tin hội đồng lệnh bắt ấy ạ, nói là mạo danh người thân của Bí thư Diệp. - Cảnh sát tiểu Lý nhắc lại. - Sao lại thế? Chẳng nhẽ bắt nhầm? Bách Kiến Minh hỏi. - Người mà đối phương tìm đến tự xưng là người thân của Bí thư Diệp. Tiểu Lý có chút chần chừ hồi đáp. - Có loại chuyện này ử? Bách Kiến Minh nghe xong sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện không hay xảy ra. Lê Nhị là đối tượng bị người của phân cục bắt về từ trong quán bar tối hôm nay. Do chính phó đội trưởng Hoàng tùng Minh của phòng hội đồng thông tin báo cáo, nói là mạo danh người thân của Bí thư Diệp. Lẽ ra loại chuyện này chỉ cần không có tiền án tiền sự,thì bình thường cũng không ai để ý tới, chỉ là một vài chuyện nhỏ của nội bộ hệ thống cánh sát thôi, mọi người đều ngàm hiểu lẫn nhau. Phó trưởng phòng Hoàng tùng Minh của phòng hội đồng thông tin nhất định là nhìn người này không thuận mắt nên mới làm ra cái chuyện này. Bởi vì cái gọi là dân bất lực quan không truy xét. Nhưng nếu có người báo cáo như thế phân cục cho cảnh sát đi bắt người về cũng là một thái đó có trách nhiệm. Kể từ khi Diệp bí thư nhậm chức Minh Châu đến nay, chưa từng nghe anh ta có than thích nào ở đây cả, dù Bí thư Diệp là đệ tử gia thế của kinh thành, ở Minh Châu này cũng không có gì căn cơ cho nên Bách Kiến Minh cũng không tin người bị bắt từ trong quán bar là than thích của Bí thư Diệp. Bởi vậy ông ta cũng không đặt nặng vấn đề này. Lúc này nghe tiểu Lý nhắc tới chuyện đó, ông ta mới ý thức được chẳng nhẽ trong chuyện này còn có vấn đề gì khác nữa, mấu chốt chính là thân phận của người mới đến này. - Anhta nói là con trai của Bí thư Diệp, anh tin không? Bách Kiến Minh hỏi ngược lại. - Nhưng mà anh ta lấy ra đươc chứng cứ. Tiểu Lý đáp. - Chứng cứ gì? Sổ hộ khẩu à? Bách Kiến Minh thuận miệng hỏi, trong lòng ông ấy không tin lắm, con trai Bí thư Diệp sao bỗng dưng lại chạy đến chi nhánh này. Căn cứ vào thông tin tìm hiểu được, Bí thư Diệp đến Minh Châu là hai vợ chồng cùng đến, con cái không đi cùng, mà con trai Diệp thư Kí bây giờ hình như đang làm việc ở Giang Trung cho nên rất ít khi tới Minh Châu. Bách Kiến Minh không cho rằng người mà tùy tiện bắt trên đường chính là thân thích của Diệp thư Kí mà người thân thích này tùy tiện gọi một người lại rõ rang là con trai Diệp thư Kí, như thế tỉ lệ thật sự là rất nhỏ. Theo trực giác mà nói, ông ta tin đây là một chuỗi lừa dối, mục đích đối phương làm như vậy đơn giản là muốn loại bỏ các đồng nghiệp. - Không phải sổ hộ khẩu, anh ta đem tới một bức ảnh cả nhà Bí thư Diệp chụp chung với nhau. Tiểu Lý có chút ấp úng nói. - Tôi để ý khung ảnh thì đây không phải vừa mới làm ra để ứng phó mà hẳn là làm được nhiều ngày rồi. - Cái gì? Bách Kiến Minh nghe xong lập tức rất bất ngờ. Nếu mà lấy ra sổ hộ khẩu hay gì đấy thì Bách kiến Minh chưa chắc đã tin nhưng mà lúc đó Cảnh sát Lý nói đối phương lấy ra lại là bức ảnh cả nhà Diệp thư kí chụp chung, cái này làm Bách Kiến minh có chút sợ hãi rồi. Giả sử đối phương không có gì nắm chắc thì tuyệt đối không lấy ra một thứ như thế. Trong lòng Bách Kiến Minh đổi qua nhiều hướng nghĩ khác cuối cùng định ra một ý niệm, ông hỏi Tiểu Lý - Hắn ta có nói tên là gì, và đang làm việc ở đâu không? Diệp Khai, làm việc ở ủy ban hành chính khu vực mới Giang Trung, hình như nói là chủ nhiệm ủy ban. Cảnh sát Lý trả lời. - Đợi một chút tôi kiểm tra xem. Bách Kiến minh túm lấy cái điện thoại ở trên bàn. Mặc dù nói việc nhà của các lãnh đạo là bảo mật nhưng mà tình hình than thuộc của lãnh đạo các cán bộ cao cấp của nội bộ cảnh sát nhất định vẫn có một bản ghi nhớ không thì bình thường làm việc rất dễ phát sinh vấn đề. Không nói gì khác chỉ là bên trong thành phố con cái của các lãnh đạo khu vực chính là một vài chuyện rắc rồi rồi. Nếu mà hệ thống cảnh sát không có tư liệu về họ mỗi ngày chỉ là xử lí mấy cái chuyện chơi bới của các công tử cũng đủ làm ông ta đau đầu rồi chứ đừng nói gì đến mở rộng phát triển công việc. Không đến hai phút mặt của Bách Kiến Minh đã nhăn nhó lại. - Thật phiền toái đúng là chuyện phiền toái. Bách Kiến Minh than thầm hai câu. Tiếng của ông ấy rất nhỏ nhưng tai của cảnh sát Lý rất thính sớm đã nghe thấy tiếng nói thầm trong miệng Bách Kiến Minh rồi. - Cậu cứ ra ngoài trước đi, tôi gọi một cuộc điện thoại. Bách Kiến Minh khua tay. Tiểu Lý lập tức đi ra ngoài, sau đó đống cửa lại trong lòng lại rối loạn. Không nghĩ rằng đêm nay lại bất ngờ bắt được thân thích của nhà thư kí Diệp mà lại còn công tử của thư kí Diệp ra mặt nữa, chuyện gì thế này? Hắn biết rõ, việc đêm nay mà không xử lí khéo thì cả phân cục sẽ rắc rối to. Người ta là công tử của ủy viên chính trị cục diện, xử lí một nhân vật vật như thế chỉ là nỗ lực của một búng ngón tay thôi. Cũng không biết Cục trưởng Bách Kiến Minh có thể tìm thấy nhân vật lớn nào đến nói chuyện không,v ì việc điên rồ đêm nay mà ra mặt không? Rất nhanh, chưa đầy ba phút cục trưởng Bách Kiến Minh từ trong nhà bước ra trên mặt không còn nét nhăn nhó loa lắng nữa căng thẳng nữa. Hai người trực tiếp đi vào phòng thẩm vấn đẩy cửa đi vào trong. - Chủ nhiệm Diệp, chào anh. Bách Kiến Minh lập tức tìm thấy Diệp Khai đang ngồi trên ghế, rất nhiêt tình đi qua, khom lưng xuống, mặt tươi cười tự giới thiệu: - Tôi là cục trưởng chi nhánh Bách Kiến Minh. Diệp Khai không đứng dậy, chỉ giơ tay bắt tay ông một chút, rất nhẹ nhàng ngồi ở đó nói: - A,..Là Bách cục trưởng ạ. Bách Kiến Minh đứng đó có vẻ xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn biểu lộ không chút lãnh đạm. Cái này cũng rất dễ hiểu thôi, người trước mặt ông thật sự làm ông có áp lực quá lớn, cháu nội của thường trực ủy ban trung ương Diệp lão gia, con trai của Diệp thư kí thành phố, là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Diệp, tuổi đời còn trẻ nhưng là nhị thiếu gia của bộ phận quan chức đây là một nhân vật bình thường có thể động tới ư?