Quan Môn

Chương 513 : Diệp Khai Cũng Muốn Chia Sẻ

Ngày đăng: 12:47 18/04/20


- Hả?

Diệp Khai vừa nói thế, mọi người đề ngây ngẩn ra, có chút bất ngờ.

Thấy mọi người đều sửng sốt, Diệp Khai nói:

- Điều này cũng bình thường mà thôi, trong một ngày thì cũng phải có người hi sinh chứ, không thì làm sao giữ được lợi ích chung được? Những loại chuyện thế này thì chỉ nói miệng không cũng không có tác dụng gì. Tất nhiên phải một có người đứng ra, gánh lấy phần lớn hỏa lực cho cả nhà, thu hút hầu hết đầu mâu của kẻ địch.

Nhị bá Diệp Tử Sơ nghe xong, rất không tán thành, lắc đầu nói:

- Thế này không được, đời thứ ba của nhà chúng ta thì con chính là người có thể gánh vác tương lai Diệp gia sau này, nếu như mang con ra làm lá chắn thì sách lược phát triển thế hệ thứ ba của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng đó. Làm như thế không ổn, chúng ta cũng không thể để một thằng bé chưa tới hai mươi tuổi phải gánh vác tránh nhiệm của cả gia tộc được.

Diệp Khai nghe xong, tuy rằng cảm nhận được sự quan tâm của Nhị bá, nhưng lại cho rằng nhị bá Diệp Tử Sơ vẫn có chút tác phong của quân nhân, quyết đoán nhưng trong chuyện gì cũng đều thiếu chút khéo léo đưa đẩy. Xem ra tư lệnh viên như ông còn phải rèn luyện một hồi mới có thể trở thành tư lệnh viên hợp cách được.

Dù sao với tư cách là trọng tướng một phương, tay cầm binh quyền mấy trăm chiến sĩ, lại là đại quân khu đứng đầu trong bảy đại quân khu, tư lệnh quân đội Cương thiết Hùng sư, chuyện cần phải cân nhắc có rất nhiều, nếu không thì cũng không thể ngồi vững vị trí này được.

Nhị lão gia tử nghe xong ngược lại gật đầu quay sang hỏi ý kiến Diệp Tử Kiện:

- Tử Kiện, ý kiến của con ra sao?

Đại bá Diệp tử Kiện nghe thấy ông chú gọi tên mình, liền châm chước nói:

- Tiểu Khai đương nhiên là hi vọng của tương lai gia tộc chúng ta, nhưng dù sao giờ nó tuổi còn trẻ, còn cách vị trí đó rất xa. Hôm nay chúng ta quan trọng nhất là bảo đảm lợi ích hiện có, tìm kiếm những bước phát triển vững chắc trong tương lai, toàn lực thôi động để vị trí của chú ba Diệp Tử Bình càng thêm vững bền, tranh thủ thuận lợi đi vào Ủy ban Thường vụ. Đó mới chính là chuyện quan trọng nhất trước mắt của chúng ta, cho nên con lại khá tán thành ý kiến của Diệp Khai.

Nhưng mà hắn lại nói tiếp:

- Chỉ là con cũng lo tiểu Khai tuổi còn nhỏ, chưa hẳn đã đấu lại được mấy lão hồ ly đó, một khi vượt quá điểm mấu chốt thì chuyện gì cũng khó quay đầu lại. Nói ví dụ như Hầu Khang của Hải Đông, chính là một tấm gương đó.

Vừa nhắc tới Hầu Khang, mọi người cũng liền nhớ lại chuyện này.

Hầu Khang chính là Bí thư thành ủy Hải Đông Hầu lão tam, mà ông bố hắn ta hiện tại chính là nguyên Phó chủ nhiệm Ủy ban Cố vấn Trung ương- Hầu Đại Hải đã bị hạ bệ hoàn toàn, thậm chí cơ cấu Ủy Ban cố vấn trung ương đó, trước đây có vai trò chính trị còn ngang hàng với Ủy ban Chính trị Trung ương cũng bị giải thể rồi. Sức ảnh hưởng của lão Hầu gia giờ chỉ như nước thủy triểu rút xuống.

Hầu Khang cũng là sau khi đạt được thỏa thuận trao đổi lợi ích với lão Diệp gia mới có thể đi tới chức vụ Bí thư thành ủy, phó tỉnh bộ đó, có thể nói cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng là vì cha vợ trước của hắn ta còn đang đương chức nên cũng không thể dựa vào kinh tế mà phát triển được.

Nói tới Hầu Khang Hầu lão tam, không thể không thể nhắc tới chuyện khi hắn còn trẻ. Lúc ấy hắn còn trẻ, đứng giữa phong ba chính trị của cả nước, Hầu lão tam chọn lựa sai một lập trường cho nên nhanh chóng bị đả kích, lại yên lặng trở lại. Nhưng đoạn lí lịch này mang lại ảnh hưởng rất xấu cho hắn ta.
Bởi vì cái gọi là thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Đã đẩy Diệp Khai vào chỗ khó, lại muốn cất bước đí cũng không phải là chuyện đơn giản đâu!

- Trên nguyên tắc là có thể thuận lợi đó, nhưng là xử lý như thế nào, thật đúng là cần chút kỹ xảo.

Diệp lão gia tử ủng hộ cách nghĩ của Diệp Khai, đồng thời ông cụ còn nói thêm:

- Nếu nói công tác của Ủy ban Thanh tra Kỷ luật, đồng chí Sở Phong chính là người chuyên nghiệp đó.

Diệp Khai nghe xong, nhẹ gật đầu, hắn biết khá rõ chuyện này.

Ủy ban trung ương năm đó, sau mười năm gây rung chuyển liền bị thủ tiêu, sau đó lại khôi phục, Sở lão gia chính là phụ trách việc này. Mãi cho tới mười năm sau, phải nói là tương đối dày dặn kinh nghiệm. Chỉ là Diệp Khai có chút hoài nghi, mình đi qua đó thỉnh giáo thì có thể lấy được bao nhiêu tài liệu từ chỗ ông cụ đó chứ?

Hơn nữa những gì Sở lão gia tử lưu lại không chỉ có kinh nghiệm công tác, còn có mạch quan hệ trong mảng này của ông cụ, cơ hồ từ Trung ương cho tới các tỉnh bên dưới đều có người của ông cụ, ảnh hưởng về phương diện này vô cùng sâu sắc.

- Mấy ngày nay con phải chịu khó chạy tới Vân Hải thưởng xuyên một chút nha.

Nhị lão gia tử cười đề nghị:

- Lần trước mang nhân sâm tới hình như còn chưa mang ra ngoài? Đồng chí Sở Phong thích những món điểm tâm phương Nam, mang nhiều một chút qua, không chừng ông ta mà vui vẻ lên, lại chịu ra mặt giúp đỡ nữa.

Diệp Khai nghe xong liền dở khóc dở cười, trong lòng tự nhủ nếu như Sở lão gia tử đó biết người ngoài coi ông cụ là một lão tham ăn, đoán chừng trực tiếp đuổi hắn ra khỏi cửa luôn rồi. Nhưng mà nghĩ lại, cách này cũng không tệ, chạy đi chạy lại nhiều hơn một chút, nhất định sẽ có thu hoạch nào đó.

Ít nhất cũng có thể có thêm quan hệ với người của Sở gia, thuận tiện còn bồi dưỡng cảm tình với Sở Tĩnh Huyên, không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

- Ai, lại nói thì cũng đúng là hổ thẹn, lại phải để cho thằng bé Diệp Khai nhỏ như thế đi gánh vác trách nhiệm lớn lao.

Đại bá Diệp Tử Kiện bỗng nhiên cảm khái một câu, nói. Hắn lại nghĩ tới thằng con trai Diệp Kiến Hoan của mình, không khỏi đau đầu.

- Bác cả cũng đừng nghĩ nhiều, thật ra mấy năm gần đây anh cả cũng rất giỏi, mấy công ty đều phát triển rất tốt, sau này chính là tài nguyên của Diệp gia đó.

Diệp Khai an ủi.