Quan Môn
Chương 520 : Hiểu Rõ
Ngày đăng: 12:47 18/04/20
Nhưng mà sau khi đồng chí Nhạc Sơn đến Hà Đông thì đã sinh ra tình huống khó giải quyết, thế lực bản thổ rắc rối khó gỡ, phi thường cường đại, trong khoảng thời gian ngắn không tìm thấy nơi ra tay, mà cán bộ thì thái độ bằng mặt không bằng lòng, càng làm cho tỉnh trưởng này buồn bực rất nhiều.
Đương nhiên hắn cũng rất rõ ràng, hiện tại còn không phải thời điểm phát tác, một là vì các phương diện hắn còn chưa quen thuộc, mặt khác còn do hắn chưa quen thuộc thế lực và không có bao nhiêu người để dùng.
Nhưng mà Diệp Khai xuất hiện đã làm cho hai mắt đồng chí Nhạc Sơn tỏa sáng, đây chính là đao nhọn ông trời mang cho hắn a.
Đồng chí Nhạc Sơn có thái độ đối với Diệp Khai vô cùng nhiệt tình, chuyện này làm cho Diệp Khai không thích ứng được.
Mặc dù nói với tư cách nhân vật đời thứ ba quan trọng của lão Diệp gia, Diệp Khai nhìn quen những ủy viên chính trị và thường ủy, cũng quen đi gặp Sở lão gia tử hoặc là Phương lão là các đại nhân vật đã lui ra sau màn ẩn cư rồi, nhưng dù sao chút ít đều là quan hệ tư nhân, hôm nay cùng đồng chí Nhạc Sơn ngồi chung một chỗ lấy thân phận thủ hạ nói chuyện với cấp trên, đều có thể thu được tiếp đãi nhiệt tình, đúng là có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà đầu óc của Diệp Khai cũng không phải ngốc, bởi vì cái gọi là lễ thấp hơn người tất có sở cầu, Nhạc Sơn Nhạc tỉnh trưởng hy vọng từ chỗ của mình đạt được chút ít này nọ gì sao?
Đơn giản là nhìn trúng Diệp Khai là cháu của lão Diệp gia cho nên muốn kéo da hổ đây mà.
Lần đầu gặp mặt đồng chí Nhạc Sơn cũng không tiện nói thêm cái gì, nhưng mà bọn họ cũng là người từ kinh thành tới, nếu không phải được trung ương nhờ vả thì cũng khó được đi công tác thế này.
Đối với điểm này Diệp Khai cũng không có dị nghị gì.
Trên thực tế hắn đối với Nhạc Sơn làm người rất hiểu, người này thật sự là hiểu cách làm người, làm người cũng hiện thực, trong lúc tại nhiệm cũng còn phải đụng chạm nhiều ở tỉnh Hà Đông này, về sau phương diện ủng hộ cũng nhiều hơn một chút, kết giao với nhau cuối cùng cũng là nhờ vả.
Dù sao cũng là quan viên xuất thân từ bình dân, hậu trường rễ không vững chắc, một khi xảy ra chuyện gì rất dễ dàng bị đưa ra thế mạng.
Diệp Khai cùng đồng chí Nhạc Sơn nói chuyện một hồi cảm thấy người này hợp khẩu vị, nói đến công tác thì rất ít, chỉ nói những vấn đề không kiên kỵ, có chút chuyện không thể nói thì chỉ nhắc sơ qua rồi thôi.
Diệp Khai cũng đã phân tích vì sao hắn lại bị điều tới nơi này, đoán chừng là lão đầu nhi sau khi về công tác ở cố hương, cảm thấy mọi phương diện ở tỉnh Hà Đôngnày bị áp bách quá lớn, cho nên mới tìm cách chống lại, nhưng cũng không nghĩ tới đã vi phạm ước nguyện ban đầu của mình rồi, bất lợi tới trù tính an bài của trung ương, kết quả là bi kịch.
Bất kể nói thế nào thì Diệp Khai cảm thấy phàm là xuất phát từ góc độ của dân chúng để cân nhắc vấn đề quan viên, cũng không thể nói quan viên có xứng chức hay không, về phần nói có thể hoàn thành vài đại sự là được tôn trọng.
Thư ký Tống Chi Giang của đồng chí Nhạc Sơn nhìn qua Diệp Khai cùng Nhạc Sơn đang nói chuyện rất họp ý nhau, trong nội tâm cũng có cảm giác quái dị, không biết đồng chí Nhạc Sơn tại sao để bụng Diệp Khai như thế.
Hôm nay đồng chí Nhạc Sơn đối với tình huống của tỉnh Hà Đông có nhiều việc, tại sao có thể có thời gian rãnh rỗi quan tâm chuyện của Diệp Khai? Nghe hỏi han ân cần giống như Diệp Khai chính là con cháu ruột của hắn vậy.
Mãi cho đến khi rời đi, đồng chí Nhạc Sơn còn tự mình đi tiễn chân Diệp Khai, khiến cho Diệp Khai rất không thích ứng.
- Tỉnh trưởng dừng bước, tôi có thể tự mình quay về.
Diệp Khai nói ra.
- Vậy thì tốt, mau chóng quen thuộc công tác đi.
Nhị lão gia tử có chút kinh ngạc nói.
- Con vừa đi Long Thành đã điều động quân đội, đây là chuyện rất phạm húy, cho dù là Nhạc Sơn cũng không có nhúng chàm vào quân đội đâu.
- Tốt xấu gì con cũng móc được quân hàm thiếu tướng phó cục cảnh sát nha.
Diệp Khai nói ra.
Cái chức thiếu tướng phó cục trưởng cảnh sát này cũng không phải làm không, dựa theo quy định thì lúc cần có thể điều động quân cảnh của địa phương, chỉ có điều Diệp Khai cảm thấy cảnh sát nơi đây không đáng tin cậy, cho nên phải đưa mắt nhìn sang quân đội.
- Tư lệnh quân khu tỉnh Hà Đông là thiếu tướng Trịnh Quan Thu, con trực tiếp tìm hắn ta là được rồi, quân ủy bên này chỉ cần ta làm hồ sơ là được.
Nhị lão gia tử nói ra.
- Ân, con muốn mượn dùng bao nhiêu người?
- Một doanh a.
Diệp Khai trả lời.
- Một doanh?
Nhị lão gia tử nghe vậy cũng ăn cả kinh.
- Con cần nhiều như vậy làm gì? Lại không phải chiến tranh mà?
Số lượng một doanh tính ra cũng không phải ít, quân số một doanh só nhân viên tác chiến cũng ba trăm người, nếu như được tăng cường thì nói không chừng cũng hơn ngàn người.
Nếu như nói Diệp Khai mượn một ít thì không cần phải gọi điện hỏi Nhị lão gia tử làm gì, trực tiếp đi tới nơi đóng quân là được, cho dù nói tiếp thì đăng ký một chút là được, nhưng mà muốn mượn một doanh cần phải hỏi thăm bên quân ủy mới được.
Nếu không sẽ có vấn đề lớn.
- Thế lực hắc đạo bên Long Thành này vô cùng hung hăng ngang ngược, con tới đây chưa tới một ngày thì xe đậu ở khách sạn bị người ta đánh cắp.
Diệp Khai nói ra.