Quan Môn
Chương 546 : Bắt hắn mang đi cho tôi!
Ngày đăng: 12:47 18/04/20
Diệp Khai không chút khách khí lặp lại:
- Nếu như không phải bị cửa kẹp, anh còn không biết đây là trách nhiệm của ai? Tôi chưa đòi anh bồi thường, đã xem như tâm tình tôi rất tốt rồi, anh ngược lại là muốn xảo trá tôi? Chán sống sao?
Binh thiếu nghe xong lập tức giận tím mặt, một tay giật chiếc kính râm xuống, ném dưới đất la lớn:
- Kháo! Đụng phải xe của Cố Binh này, còn dám đòi bồi thường, nằm mơ sao? Hai triệu, thiếu một đồng thì mày cũng đừng hòng rời khỏi bãi đỗ xe này!
Diệp Khai nhìn nhìn hắn, lại nhìn qua Ô Đức Cần có vẻ bất an đứng bên cạnh, cười cười nói:
- Đám vương bát đản ô quy các người, thì ra thích ở loại địa phương nhỏ như Long Thành này ra vẻ ta đây, hôm nay sẽ dạy cho các người nghe lời một chút, cho các người biết rõ cái gì mới gọi là tông xe!
Vừa dứt lời, Diệp Khai liền chui vào trong xe Hummer, rồ ga, chạy vọt về phía trước sau đó nhấn ga, lại trực tiếp bật lui về phía sau.
Đám người Binh thiếu càng hoảng sợ, vội vàng nhảy tránh sang bên cạnh, chỉ thấy xe Hummer của Diệp Khai trực tiếp đánh lên Lincoln, đụng Lincoln chạy ngược tới chỗ vách tường vây sau đó xoáy bánh dồn ép xe vào vách tường khiến chiếc xe không ngừng vang lên thanh âm răng rắc chói tai.
Kế tiếp Diệp Khai lại lái xe vọt về phía trước, lại tiếp tục cho xe thối lui giật ngược ra sau đụng vào Lincoln, giằng co ba bốn lần, rốt cục xe Lincoln biến thành một đống sắt vụn.
- Xe của tôi?
Binh thiếu nhìn thấy tình cảnh trước mắt, rốt cục bạo phát.
Cũng không bao lâu, cảnh sát đã chạy tới.
Mặc dù chỉ là hai xe đụng nhau nảy sinh tranh chấp, nhưng người trong cuộc lại là Binh thiếu tiếng tăm lừng lẫy trong tỉnh thành, cho nên cảnh sát đến vô cùng nhanh chóng, hơn nữa còn là người của Cục cảnh sát thành phố.
Nhưng khi chứng kiến hai chiếc xe, tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật lạnh.
- Đây là cố ý sao?
Cảnh quan dẫn đội vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Nếu như không phải cố ý, chiếc Lincoln kia làm sao lại bị đụng tới mức chẳng khác gì một đống sắt vụn? Bề ngoài của Lincoln nhăn nhăn nhúm nhúm như tờ báo bị vò nát, về phần nói bên trong rốt cục là như thế nào, chỉ nhìn hiện tại xe còn chưa bị bạo tạc nổ tung, xem ra vẫn còn có thể cứu vãn.
Chỉ là với hình dáng như vậy chiếc xe này xem như hoàn toàn báo hỏng rồi, không có một nhà máy duy tu nào đủ khả năng sửa chữa nó trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
- Đây là cố ý tổn hại tài vật của người khác, rõ ràng là hành vi phạm tội phi thường nghiêm trọng!
Binh thiếu nhìn thấy cảnh sát đã đến, ở bên cạnh lớn tiếng gào lên.
Cảnh sát nhìn qua hắn, liền nhận ra thân phận của hắn, con trai của phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành, Cố Binh, công tử nổi danh trong thành phố Long Thành, dựa vào tên tuổi của cha hắn mà chuyên làm những vụ làm ăn vốn cực ít mà lời cực lớn, trên cơ bản chẳng khác gì là tay không bắt bạch lang.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy xe Hummer của Diệp Khai, lập tức liền cả kinh, mặc dù không biết mặt của người trẻ tuổi đứng ở đó, nhưng bọn hắn lại biết rõ về chiếc xe này.
Mấy tháng trước vì chiếc xe này, thành phố Long Thành nhấc lên một chiến dịch lớn, đem những nhân vật hắc đạo như Long Thành tứ bá đều rơi rụng, thậm chí bởi vậy còn nắm xuống bí thư Ủy ban tư pháp cùng cục trưởng Cục cảnh sát Long Thành.
Dù sao là Diệp Khai ra tay đánh người, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng không xác định thân phận của Diệp Khai có đúng là bí thư Ban kỷ luật thanh tra trong truyền thuyết hay không?
Diệp Khai hừ một tiếng, tháo xuống kính râm lộ ra gương mặt.
- Diệp bí thư?
- Diệp bí thư?
Lần này chẳng những là nhóm cảnh sát nhận ra Diệp Khai, ngay cả Ô Đức Cần cũng nhận ra hắn.
Mặc dù nói sau khi Diệp Khai đi vào Long Thành cũng rất ít xuất hiện bên ngoài, nhưng tin tức truyền bá trên ti vi thật không ít, những người trên quan trường có người nào không thường xuyên xem tiết mục tin tức, dĩ nhiên đều có thể nhận ra được người trẻ tuổi này chính là vị quan viên thiếu niên trong truyền thuyết, vị bí thư Diệp Khai chỉ cần vung tay lên đã tiêu diệt hai cấp phó sảnh cùng bang phái xã hội đen chiếm cứ Long Thành đã nhiều năm qua.
- Phó cục trưởng khu Lâm Hồ Cố Binh?
Diệp Khai đi tới, dùng tay vỗ vào gương mặt đang ngẩn người của Cố Binh, nói một câu:
- Rất tốt, một cán bộ cấp phó phòng lại có thể lái được xe Lincoln, thời gian công tác lại chạy ra bãi tắm vui đùa, tiểu tử ngươi cũng giỏi lắm ah!
- A?
Cố Binh lập tức sửng sốt.
Hắn hoàn toàn không thể ngờ người trẻ tuổi trước mắt là bí thư Ban kỷ luật thanh tra Long Thành mà ngay cả các vị lãnh đạo tỉnh ủy cũng thật kiêng kỵ, quan viên hai mươi tuổi cấp chính sảnh!
Gặp được nhân vật như vậy, cho dù là cha hắn Cố Thành cũng không dám tùy tiện trêu chọc, có trời mới biết sau lưng người ta rốt cục cất giấu thế lực khổng lồ như thế nào mà có thể nâng đỡ thanh niên trẻ tuổi như vậy thành bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố?
- Các anh là cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố đi?
Diệp Khai quay đầu hỏi.
Mọi người đều vội vàng gật đầu, lúc này không ai dám thở mạnh.
- Vậy thì thật quá tốt, bắt hắn mang về cho tôi, đưa tới chỗ Ban kỷ luật thanh tra thành phố, tôi hoài nghi hắn có tài sản không rõ lai lịch!
Diệp Khai nói ra.
Xe tải đem chiếc Lincoln bị đụng tới nát vụn đem về đại viện thành ủy, bên trong thành ủy lập tức bạo tạc.
Chí ít có tới mấy trăm người đều chạy ra vây xem chiếc Lincoln kia.
Kỳ thật trong những người này, số người nhận ra chiếc xe kia cũng không ít, dù sao chính là tòa giá của công tử phó bí thư tỉnh Cố Thành, người trong Long Thành có ai mà không biết.