Quan Môn
Chương 579 : Chỉ Đơn Giản Như Vậy
Ngày đăng: 12:48 18/04/20
- Ngoài ý muốn thì nhất định là có một chút, tôi cũng thật không ngờ anh có thể là cháu trai của Diệp Tương Càn.
Mộc Uyển hơi xúc động nói.
Trên thực tế, đối với thân phận của Diệp Khai, Mộc Uyển lại càng muốn làm rõ một chuyện khác, đó chính là tại sao Diệp Khai lại cho chính mình biết bối cảnh của hắn?
- Tại sao vậy chứ?
Mộc Uyển nhìn vào mắt của Diệp Khai hỏi.
Nàng rất muốn làm rõ chuyện này, Diệp Khai tại sao phải cho nàng thấy thân phận của hắn.
Nhân vật như Diệp Khai, từ đầu tới cuối nhất định phải duy trì cảm giác thần bí, tự nhiên càng có trợ giúp cho hắn phát triển, nếu như quá độ bộc lộ quang mang, ngược lại là bất lợi cho hình tượng cao lớn của hắn, vì thời điểm hắn làm ra thành tích, luôn sẽ làm cho người khác liên tưởng đến bối cảnh Diệp gia của hắn.
Nhất là vấn đề niên kỷ của Diệp Khai, cũng sẽ khiến cho người ta một loại ảo giác, cảm thấy hắn dựa vào lực lượng của gia tộc, mới đi tới ngày hôm nay.
Nói tóm lại, đối với Diệp Khai mà nói, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Cho nên, Diệp Khai đi vào thành phố Long Thành rất ít khi xuất hiện, mặc dù xử lý trên địa bàn phi thường hung hăng càn quấy, lại cẩn thận không tiết lộ thân phận của hắn, mặc dù là đám lãnh đạo ở trong tỉnh Hà Đông, đối với thân phận của hắn cũng không rõ, ngoài trừ một số người cá biệt bên ngoài.
Mộc Uyển muốn hiểu rõ, chính là tại sao Diệp Khai lại phải tự mình nói ra thân phận của hắn?
- Không tại sao, vậy đại khái chính là duyên phận giữa người với người đi.
Diệp Khai hồi đáp.
Diệp Khai nhìn Mộc Uyển cười cười, cảm giác được ý nghĩ của mình cũng có chút không hiểu được.
Trên thực tế, hắn ở Long Thành chỉ là đơn giản là quá độ, tuy nhiên lúc trước bị Cố lão dưới sự ủng hộ của Hồ Hán đã xếp đặt một chút, đã đi ra Thánh Vương tân khu, tới Long Thành thành phố, tuy là thăng lên nửa cấp, đã thành cán bộ cấp sở, tuy nhiên lại mất đi Thánh Vương tân khu một tay mình chế tạo ra, điều này làm cho Diệp Khai rất là khó chịu.
Nhưng mà từ lâu dài đến xem, cái này cũng không thể coi là chuyện gì lớn, bởi vì thủ đoạn của đối phương tự nhiên là hy vọng đưa Diệp Khai đến nơi đầu sóng ngọn gió. Nhưng hết lần này đến lần khác căn bản Diệp Khai sẽ không đi theo lộ trình bình thường, vừa mới đến Long Thành đã có một thế lực ngầm nổi dậy bắt đi một nhóm lớn cán bộ, làm cho người ta kinh ngạc vạn phần.
Bởi vậy, tính toán của đối phương liền không còn ý nghĩa nữa.
Bất quá chuyện kế tiếp, lại để cho Diệp Khai có chút sầu lo, vốn chỉ là Thị ủy thư ký Kim Trạch Khải, đột nhiên lại được bổ nhiệm vào thường ủy Tỉnh ủy, địa vị thoáng cái đã tăng lên rồi, cái này lại để cho thế chân vạc của thành phố Long Thành, xuất hiện một tình thế ngược lại.
Có thể tưởng tượng ra được, Kim Trạch Khải cũng không phải là rất quan tâm đến Diệp Khai, hoặc là sẽ đối với hắn tiến hành chèn ép nhất định.
Mặc dù cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy, Kim Trạch Khải nhất định phải làm như vậy, nhưng Diệp Khai minh bạch, trên quan trường chính là một cái danh lợi tràng, cũng là một cái đấu tranh tràng, mọi người mỗi ngày làm ra những chuyện như vậy chính là giúp nhau tính toán, nếu như người khác phong quang rồi, như vậy chính ngươi đã bị mai một.
Diệp Khai trả lời, thật ra khiến Mộc Uyển có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà đồng thời Mộc Uyển lại cảm thấy, vấn đề này của hắn rất cần ăn đòn, thật coi quốc gia là chủ nhân của mình?
- Rất khó để tin tưởng được những lời như vậy lại từ trong miệng của anh nói ra…
Mộc Uyển nhìn Diệp Khai nói ra.
Lời Diệp Khai vừa nói, tựa hồ có chút cao thượng rồi, nếu như Diệp lão gia tử nói những lời như vậy, thì Mộc Uyển sẽ không chút nào hoài nghi tính chân thật của nó, nhưng mà khi Diệp Khai nói ra, liền có chút quái dị.
Ít nhất Mộc Uyển cảm thấy, từ cái tuổi này của Diệp Khai mà nói, nói ra những lời như vậy, xác thực là lỗi thời.
Vô luận là từ niên kỷ nhìn đến, hay là từ chức vị mà xem, tựa hồ Diệp Khai cũng không đủ tư cách nói những lời như vậy.
- Tùy tiện lấy sinh tử quốc gia ra mưu lợi, há bởi vì xu thế phúc họa mà tránh né? Tôi đây tuy là vị trí thấp cũng không dám quên quốc gia nha.
Diệp Khai tỏ vẻ nói:
- Tuy nhiên hiện tại tôi chỉ là một cán bộ cấp sở nho nhỏ, nhưng mà lòng dạ cần phải lớn hơn một ít mới thỏa đáng, không có trí tuệ rộng lớn, lấy đâu ra huy hoàng cho ngày sau? Điểm này Mộc thị trưởng cần phải hiểu rõ nha.
- Cán bộ cấp sở mà vẫn coi là nhỏ.
Mộc Uyển mỉm cười nhìn Diệp Khai nói ra:
- Nhất là tuổi của anh, thực có thể nói đó là một kỳ tích.
Mộc Uyển trọn vẹn lớn hơn Diệp Khai mười tuổi, mới lên được vị trí thị trưởng thành phố, ở chính đàn trong nước là đã tương đương đẹp mắt rồi, nếu nói Diệp Khai đối với vị trí của mình còn không hài lòng, thật sự là không biết nói như thế nào nữa.
- Thế nào, đề nghị của tôi, cô suy tính một chút chứ?
Diệp Khai nói ra.
Đối với việc đem vị nữ thị trưởng thành phố trẻ tuổi nhất trong nước kéo đến hội của mình, Diệp Khai cũng rất là hứng thú, phải biết, tuy là Tạ Quân Ngọc tiếp lấy vị trí của Diệp Khai tại Thánh Vương tân khu, cũng chỉ lên được cấp phó sở mà thôi.
Theo bối cảnh thân phận mà nói, Tạ Quân Ngọc so với Mộc Uyển phải mạnh hơn, chẳng những có bối cảnh của nhà mẹ đẻ là buôn bán rộng lớn, đồng thời còn có một vị trí ở đại nội, còn có một đại sư phụ thâm bất khả trắc ủng hộ, mặt khác chính là do Diệp Khai thúc đẩy rồi.