Quan Môn
Chương 607 : Sân Bay Gặp Mặt
Ngày đăng: 12:48 18/04/20
Nghĩ tới những điều này, Chung Ly Dư không khỏi tràn ngập nhu tình nhìn Diệp Khai, chợt thấy Diệp Khai cũng như có suy nghĩ gì nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người gặp nhau, trong nội tâm lập tức bay lên cảm giác ôn nhu, không khỏi ấm áp cả lòng.
- Ánh mắt hai người bắn điện nha…
Lê Ngũ đứng bên cạnh còn đang suy nghĩ câu nói của Diệp Khai, thình lình ngẩng đầu thấy Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đang trao đổi ánh mắt, không khỏi kêu lên.
- Tiểu nha đầu, phá hư không khí!
Diệp Khai lườm nàng nói.
- Được rồi được rồi, ăn cơm đi.
Mẹ của Chung Ly Dư đi ra, vừa cười vừa nói.
- Bộ dụng cụ của bác gái thật quá đẹp.
Diệp Khai ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy thức ăn bày đầy bàn, thực sự cho hắn cảm giác đẹp mắt, đều dùng chén đĩa đựng thức ăn rất đẹp.
- Ha ha, bộ dụng cụ này mua lại từ mười mấy năm trước đấy, gọi là hàng mỹ nghệ cũng không sai.
Mẹ của Chung Ly Dư vừa cười vừa nói.
- Lúc ấy đã mua hết sáu mươi ngàn đồng ah, đã mời danh gia tự tay chế tạo.
Nhắc tới bộ dụng cụ này, trí nhớ của Chung Ly Thiên cũng khắc sâu:
- Khi đó bác buôn bán lời số tiền đầu tiên, lúc ấy tâm huyết dâng trào, liền làm việc này, về sau bác gái của con còn trách mắng bác một trận.
Diệp Khai suy nghĩ một chút, mười mấy năm trước đã xài hơn sáu mươi ngàn để mua một bộ dụng cụ đồ ăn như vậy, xác thực là đủ xa xỉ, nói là phá gia chi tử cũng không đủ, không nghĩ tới trước kia Chung Ly Thiên còn làm chuyện như thế, thật sự làm người ta nhìn với ánh mắt khác.
- Không phải mẹ luôn bảo bối bộ dụng cụ này sao, chưa từng thấy mẹ lấy sử dụng qua.
Chung Ly Dư cũng cảm thấy có chút giật mình.
- Nhắc tới bên trong còn một chuyện nho nhỏ.
Chung Ly Thiên giải thích:
- Trước đó gặp một vị bạn học, khi đó vợ của hắn qua đời chưa lâu, hắn nói cho cha biết khi hắn sửa sang lại đồ vật của vợ mình, phát hiện một khăn quàng cổ bằng tơ, đó là lúc bọn họ cùng nhau đi du lịch New York đã mua trong một cửa hàng. Đó là một chiếc khăn quàng cổ xinh đẹp tao nhã hàng hiệu, giá cả thật đắt vẫn còn treo nguyên vẹn trên khăn, vợ của hắn vẫn không nỡ dùng, bà ấy muốn đợi tới một ngày nào đó thật đặc thù mới sử dụng. Nhắc tới đây hắn dừng lại, cha cũng không nói tiếp, sau một lúc lâu hắn mới nói, sẽ không bao giờ tiếp tục lưu lại thứ tốt đến thời gian đặc biệt nào đó mới dùng, mỗi một ngày khi chúng ta còn sống đều là thời gian đặc biệt.
- Lời này thật có đạo lý…
Diệp Khai nghe được gật nhẹ đầu, vô cùng đồng ý.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ đây khẳng định không phải việc gì tốt rồi.
Lúc trước Hồ Hán có tiến cử kiến nghị cho vay đồng Yên, lúc này xem như thao tác đã gần xong, trên thực tế hắn cũng hi vọng thông qua việc này chế tạo chiến tích cho bản thân mình, sau đó mượn nhờ cơ hội tân khu Thánh Vương gia nhập vào thành phố Minh Châu mà trùng kích vị trí cấp chính sảnh, dùng thành phố Minh Châu làm ván cầu trùng kích chức vị phó tỉnh bộ cấp.
Phải nói ý nghĩ này tốt lắm, nhưng bắt đầu vào thao tác thì không phải chuyện dễ dàng.
Diệp Khai vẫn luôn cho rằng nếu như chỉ dựa vào mặt mũi Cố lão, ý nghĩ của Hồ Hán chỉ sợ phải thất bại.
Dù sao hiện tại thành phố Minh Châu là địa bàn của Diệp gia, bọn hắn có lá bài tẩy gì có thể đánh động được Diệp Tử Bình, lại để cho hắn chịu gật đầu đây?
Ngược lại người Nhật kia thấy Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc ghé tai thì thầm, có chút thiếu kiên nhẫn, rất rõ ràng có chút địch ý nhìn Diệp Khai, huyên thuyên không biết đang nói chuyện gì.
- Quân Ngọc tiểu thư, tôi muốn cùng cô bàn chuyện đầu tư một chút!
Người kia vẫn còn có chút thứ tự, biết rõ dùng cờ hiệu công việc nói chuyện sẽ càng dễ dàng ép Tạ Quân Ngọc đi vào khuôn khổ.
Người Nhật kia đột nhiên nhắc tới chuyện đầu tư với Tạ Quân Ngọc, ngược lại khiến cho nàng cảm thấy có chút đau đầu.
Lần này nàng vội vàng chạy về thủ đô tự nhiên là vì chuyện trong nhà, thật vất vả mới có cuộc hẹn cho cha cùng anh trai nàng với Diệp Khai, hơn nữa khi cha nàng cùng Diệp Khai nói chuyện vẫn thật hài hòa, có vẻ hợp ý, nàng đương nhiên muốn củng cố quan hệ lẫn nhau giữa đôi bên.
Dù sao đây đối với việc phát triển ngày sau của tập đoàn Đại Hoa Tạ gia rất có lợi, hơn nữa cũng rất có lợi trong việc định vị quan hệ giữa nàng cùng Diệp Khai, cho nên Tạ Quân Ngọc mới vội vàng chạy về nhà như thế.
Thế nhưng thật sự không ngờ ở tại phi trường gặp phải Tiểu Dã Tuấn Nam, cứ như âm hồn bất tán quấn quýt lấy nàng, quả thực làm cho nàng vô cùng phiền muộn.
- Chuyện làm ăn nên bàn trong thời điểm công tác, hiện tại là thời gian riêng tư.
Diệp Khai ở một bên không chút khách khí đem Tiểu Dã Tuấn Nam đẩy ngược trở về.
Tạ Quân Ngọc thấy Diệp Khai đã ra mặt, ngược lại cũng không nói gì, lập tức không để ý tới Tiểu Dã Tuấn Nam mà đi lên xe của Diệp Khai.
Tạ Quân Hào liếc mắt nhìn người kia, trong nội tâm có chút xem thường, trong lòng tự nhủ em gái mình là nhân vật nào, ngay cả một người ngoại quốc như người này mà cũng muốn nhúng chàm, khả năng sao?
Nhìn hai chiếc xe trước sau rời đi, sắc mặt Tiểu Dã Tuấn Nam lập tức biến thành phi thường khó xem.
Phản ứng của Tạ Quân Ngọc vượt ngoài dự liệu của hắn.
Vốn hắn cho rằng những cán bộ trong nước đều xem lợi ích kinh tế là cao nhất, vì chiến tích của mình trăm phương ngàn kế kéo đầu tư khắp nơi, nhất là những tài chính hải ngoại như bọn họ, từ trước tới nay đều là đối tượng dễ dàng bị người truy phủng.
Nói một câu khó nghe chính là, rất nhiều cán bộ vì lôi kéo những đầu tư bên ngoài như bọn họ, sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí dẫn mối cũng có, cán bộ nữ tính vì chuyện này mà đồng ý bồi người lên giường không phải không có.
Không nghĩ tới đi qua tân khu Thánh Vương, lại đụng phải tấm thép cứng như Tạ Quân Ngọc, căn bản không quan tâm tới ngoại thương cầm tuyệt bút tài chính như hắn, chuyện này quả thật làm cho Tiểu Dã Tuấn Nam không hiểu được vì sao.