Quan Môn
Chương 613 : Mấy Chuyện Xấu Của Diệp Khai
Ngày đăng: 12:48 18/04/20
Nàng cảm thấy lời này của Diệp Khai khẳng định không đáng tin cậy, Trung Quốc được xem là một nước lễ nghi, người nghèo nhưng chí thì không thể ngắn, có bằng hữu ở phương xa tới, chỉ có thể chiêu đãi hết mình, tại sao có thể đánh vào mặt của người ta được?
Hơn nữa, nàng còn có thân phận cán bộ, nếu thật sự làm như vậy, đoán chừng Hồ Hán bọn hắn sẽ lập tức có cớ để bắt nàng lại, đây là cơ hội tốt cỡ nào?
Mặc dù đã có chỗ dựa là Diệp Khai, Tạ Quân Ngọc có thể không sợ những người này, nhưng nếu như chuyện mình làm mà có vấn đề, như vậy thời điểm không phân rõ phải trái thì phải làm sao? Tạ Quân Ngọc cũng không biết là người to mồm, thì có cái uy phong gì.
Nếu như đơn thuần chỉ là đánh nhau, thì cho dù là một trăm Tiểu Dã Tuấn Nam có tới, cũng không phải là đối thủ của Tạ Quân Ngọc.
Chỉ là những chuyện này, khẳng định không thể đơn giản dùng nắm đấm để giải quyết được.
- Anh đương nhiên sẽ không hại em…
Diệp Khai thấy gương mặt cẩn thận của Tạ Quân Ngọc, lập tức nở nụ cười nói:
- Chỉ cần em có lý do chính đáng, đánh vào mặt hắn thì có chuyện gì? Kỳ thật hiện tại tiểu quỷ tử đối với đồ đạc của chúng ta cảm thấy hứng thú, đây mới là nơi mấu chốt, em chính là ngay cả cha hắn cũng đánh vào, bọn hắn cũng sẽ không buông tay đồ vật bên này đâu. Người Nhật Bản phi thường thực tế, biết rõ chuyện gì là trọng yếu nhất, đánh nhau vì thể diện hay là vân vân, trong mắt của bọn họ căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.
- Ý của anh là nói, đánh vậy là uổng công à ?
Tạ Quân Ngọc tò mò hỏi.
- Ha ha, đây chính là chỗ ti tiện của tiểu quỷ tử, em càng đánh hắn, hắn càng chịu phục em… nếu em mềm yếu, thì hắn lại càng càn rỡ.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Đáng tiếc rất nhiều người đều không rõ ràng điểm này nên coi người ta là ông nội để cung kinh, đây chính là tự tìm tai vạ, chẳng trách người khác.
Tạ Quân Ngọc nghe xong, âm thầm gật đầu.
Trên thực tế, Diệp Khai nói cũng không sai, hiện nay ở trong nước trọng điểm phát triển kinh tế, tiêu chuẩn đánh giá cán bộ cũng không trọng điểm ở chỗ thân dân nữa rồi, mà là nhìn hắn phải chăng có thể tạo ra GDP cho địa phương hay không, như vậy tuy có lợi cho kinh tế xã hội phát triển, trình độ sinh hoạt của dân chúng được đề cao chỉnh thể, nhưng đồng thời cũng sinh ra rất nhiều tai hại, ví dụ như vấn đề tham quan, vấn đề quan hệ bắt đầu phai nhạt dần, vân vân.
Điểm trọng yếu nhất, chính là đám quan viên địa phương vì lo cho mình lên chắc, nên chỉ lo lắng về vấn đề GDP, không để ý đến phương diện khác, không chỉ tạo thành hoàn cảnh địa phương chuyển biến xấu, đồng thời cũng mất đi tín nhiệm của dân chúng, khiến cho hình tượng của chính phủ trở thành mặt trái gây ảnh hưởng cực kỳ bất lợi.
Loại vật như hình tượng này, bình thường thì không đáng một đồng, nhưng ở thời điểm mấu chốt có thể lại bất đồng.
Trước kia hao phí rất nhiều tâm huyết, thậm chí là dùng rất nhiều người hy sinh tính mạng để đổi lấy hình tượng hài lòng, rất có thể liền trong một đêm sẽ sụp đổ, loại hậu quả này thì cho dù là người lãnh đạo nào cũng không muốn thấy.
- Tuy phát triển kinh tế trọng yếu, nhưng mà vô nguyên tắc đi xu nịnh để đạt được ý đồ, đây chính là sai lầm.
Diệp Khai rất rõ ràng chỉ ra vấn đề:
- Hồ Hán có sở cầu, cho nên liền phạm vào tật xấu này, anh cho em cơ hội đánh tiểu quỷ tử kia chỉ là vẻ bề ngoài, mục đích thực sự là muốn để cho Hồ Hán tỉnh lại, đừng làm ra chuyện gì quá phận.
- Suy luận rất phức tạp… Em giống như đã hiểu rồi, lại như chưa hiểu.
Tạ Quân Ngọc suy nghĩ một lúc lâu sau mới trả lời.
- Từ từ suy nghĩ đi…
Diệp Khai cười nói.
Sau khi hai người đi ra, nhìn lên sắc trời còn sớm, liền quyết định tìm một chỗ thư giãn một chút, chọn lấy một nơi gọi là quán trà Thủy Vân Cư, uống vài chén trà, sau đó mới đi chỗ khác vui vẻ một chút.
Nói thật, đánh hai tiểu quỷ, thực sự không tính là có chuyện gì, bất quá bây giờ nhìn lại, Tạ Quân Ngọc giống như có chút uống nhiều, vạn nhất không kiềm chế được tay chân, đánh chết người thì có phiền toái rồi.
Khỏi cần phải nói, tuy thế lực Diệp gia khá lớn, nưng mà ở trước mặt mọi người đánh chết người khác, lại không có giải thích hợp lý gì, vô luận như thế nào cũng không có biện pháp ứng phó các phương diện công khai lên án đấy.
Hơn nữa, tuy tiểu quỷ khiến người chán ghét, nhưng đó cũng là người nước ngoài, một khi dính đến người ngoại quốc, liền là một chuyện phiền phức, đến lúc đó dẫn đến tranh chấp ngoại giao, cũng không phải dễ dàng áp chế như vậy,
- Đừng cản em…
Tạ Quân Ngọc đưa tay ngăn lại, muốn đem Diệp Khai đẩy ra.
Bất quá có chút ngoài ý muốn, nàng phát hiện rõ ràng không thể đem Diệp Khai đẩy ra được, trong nội tâm không khỏi giật mình, nhìn Diệp Khai, thầm nói:
- Từ khi nào mà khí lực của anh lớn như vậy rồi hả?
- Khí lực của anh không lớn, là em uống nhiều quá.
Diệp Khai cười khổ nói.
Thoạt nhìn, đích thật là Tạ Quân Ngọc uống nhiều quá.
Diệp Khai còn tưởng rằng tửu lượng của nàng không tệ, không nghĩ tới mới uống không được nửa cân, liền có chút không chịu nổi, thật sự là để cho Diệp Khai có chút cảm giác ngoài ý muốn.
- Được rồi, em không động tay, đi qua nhìn một chút là được rồi.
Tạ Quân Ngọc nói ra.
- Vậy cũng được, cũng được.
Diệp Khai ôm bả vai Tạ Quân Ngọc, cùng đi tới.
Bên này đã bị đám người vây quanh đến ba tầng rồi, bọn hắn thật vất vả mới chen được vào ba hàng đầu.
Chỉ thấy vẻ mặt Cố Miêu Miêu cùng nữ hài tử tóc ngắn kia tức giận trừng mắt với Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, mà hai người Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng đều là chật vật dị thường, quần áo cũng bị xé rách, trên mặt còn có mấy vết máu, cũng không biết là bị người nào đánh.
Mấy người trẻ tuổi xung quanh túm lấy y phục của bọn hắn, không có chuyện gì liền đánh hai quyền, khiến hai tiểu quỷ này gào khóc liên hồi.
- Có chuyện gì vậy?
- Cũng đừng đánh nữa.
Đến lúc này, liền đã nghe được thanh âm của Hồ Hán, hắn mang theo một thư ký chạy tới, lại không nghĩ rằng bên này lại xảy ra chuyện, hai tiểu quỷ bị người ta đánh thành mắt gấu mèo, nhìn rất là chật vật.
Khi nhìn về phía đối diện Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, không phải ai khác chính mà Cố Miêu Miêu và bạn gái của nàng, Hồ Hán lập tức liền đau đầu, cũng không rõ là đến tột cùng lại xảy ra xung đột gì, đưa tới cục diện quỷ dị trước mắt?
- Hồ tang, ngươi cũng đã đến.
Tiểu Dã Tuấn Nam thấy Hồ Hán xuất hiện, nước mắt cũng chảy ra rồi.