Quan Môn
Chương 626 : Tâm tư nhị lão gia tử
Ngày đăng: 12:48 18/04/20
Nhị lão gia tử đề nghị:
- Hơn nữa gần đây bên tỉnh Hà Đông cũng gió nổi mây phun, có một số việc sắp xảy ra rồi!
- Tỉnh Hà Đông xảy ra chuyện gì?
Diệp Khai có chút không cho là đúng nói.
Trên thực tế lúc này hắn cũng chưa muốn quay trở về, nếu như phải về thì phải đối mặt với chuyện của Cố Binh.
Mặc dù nói hiện tại Cố Binh đã trốn qua Australia, nhưng dù sao chỉ mới vượt qua thời gian hạn định, nếu như bức bách Cố Thành quá mức gấp gáp sẽ dễ dàng bị nhìn ra là do hắn cố ý tạo ra cục diện này.
Cho nên ý tưởng của Diệp Khai là đợi qua mười lăm tháng Giêng mới quay về Long Thành, lúc đó từ từ giải quyết chuyện này.
Cố Thành đã nhậm chức tại tỉnh Hà Đông thời gian quá lâu, lực ảnh hưởng có thể nói là rắc rối khó gỡ, cho nên nếu muốn thu thập hắn nhất định phải có nguyên vẹn lý do, hơn nữa động tác còn phải lăng lệ ác liệt lẫn nhanh chóng, làm cho những người khác còn muốn phản ứng thì đã quá muộn.
Nếu mình vắng mặt tại Long Thành, ngược lại làm cho Cố Thành không cảm thụ được có dấu hiệu gì nguy hiểm, càng có lợi cho việc bố cục.
Cho nên Diệp Khai cũng không vội vàng quay lại Long Thành, chỉ là hiện tại nghe lời đề nghị của nhị lão gia tử làm cho hắn có chút kinh ngạc.
- Tâm tư của đồng chí Nhạc Sơn rất lớn, muốn chỉnh đốn sự rối loạn của mỏ than Hà Đông, hiện tại đã liên quan tới lợi ích của quá nhiều người, cho nên gần đây nhất định sẽ không được thái bình, có một ít người muốn cho hắn chút giáo huấn nhìn xem.
Nhị lão gia tử nói với Diệp Khai:
- Nếu lúc này cháu đi về, cần thao tác như thế nào thì phải xem cháu tính toán ra sao.
Diệp Khai nghe xong sờ sờ cằm, nhìn nhị lão gia tử dò hỏi:
- Theo cháu được biết quân đội cũng có nhiều hạng mục khoáng sản tại Hà Đông, chẳng lẽ Nhạc bí thư có ý nghĩ này, muốn đem sản quyền thu hồi trở lại?
- Việc này mà cháu cũng nghĩ ra?
Nhị lão gia tử nghe câu hỏi của Diệp Khai, ngược lại cảm thấy có chút khiếp sợ.
Ông thật sự là không hề nghĩ ra, nhìn Diệp Khai cả ngày lúc ẩn lúc hiện, giống như không để ý tới chuyện gì, chỉ biết cùng nhóm thiếu nữ hỗn chung một chỗ. Nhưng tới thời điểm mấu chốt lại chỉ cần nghe đôi câu vài lời của ông liền đoán ra được tình huống, quả thật có chút làm người ta giật mình.
Nhưng chính vì như vậy lại làm trong lòng nhị lão gia tử vô cùng an tâm, điều này nói rõ bình thường Diệp Khai vẫn chuyên tâm làm việc, đối với tình huống tỉnh Hà Đông hiểu rõ như lòng bàn tay, bằng không hắn sẽ không có được kết luận như thế.
Diệp Khai hiểu rõ tâm tư nhị lão gia tử, trịnh trọng an ủi.
Trên thực tế căn cứ Hoa Đông Thần Vận xuất hiện chính là do Diệp Khai vì mục tiêu này mà phấn đấu!
Gần đây trong lòng Hồ Hán có chút phiền muộn, một nửa do nguyên nhân trong công tác, một nửa là vì chuyện của Cố Miêu Miêu.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến chuyện trên báo chí lại bị Cố Miêu Miêu đúng lúc nghe được, còn nổi giận, bỏ nhà ra ngoài ở.
Cố lão đối với chuyện này cũng thật tức giận, hắn nổi giận cũng không phải vì Hồ Hán sử dụng loại thủ đoạn tầm thường kia, mà là nổi giận vì trước đó cũng không được báo trước, thế cho nên hiện tại làm hắn rơi vào hoàn cảnh bị động.
- Thật xin lỗi, ông nội.
Vẻ mặt Hồ Hán trầm thống tỏ vẻ:
- Ban đầu cháu chỉ muốn lợi dụng chuyện này đả kích khí diễm hung hăng càn quấy của Diệp Khai một chút, để cho hắn bị mất điểm trong mắt cao tầng, nhưng không nghĩ tới lại bị Miêu Miêu hay biết, khiến mọi người đều cảm thấy không vui.
Trong lòng hắn kỳ thật cũng có chút ít sầu lo Cố lão sẽ có thành kiến gì đó với hắn, vạn nhất chuyện hôn nhân này xảy ra vấn đề, lần này hắn sẽ chịu thiệt hại rất lớn.
Ở trong nhà của Hồ Hán hiện tại đã không thể nói được gì, dù sao năng lượng không lớn, tuy Cố lão đã lui xuống thế nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn một ít, nhất là bạn cũ bên thủ đô thật nhiều, có thể trợ giúp hắn trong chính đàn.
Hắn tin tưởng dựa vào bản lãnh của mình cùng sợ trợ giúp của Cố gia, một hơi lên tới cấp chính bộ sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Thế nhưng nếu như hắn mất đi Cố gia tương trợ, vị quan viên trong cao tầng chưa chắc chịu tiếp tục trợ giúp hắn, như vậy tiền cảnh của hắn sẽ biến thành mờ nhạt.
Trong nước khắp nơi đều không thiếu khuyết nhân tài, khuyết thiếu chỉ là Bá Nhạc có cấp bậc cao mà thôi, không có những Bá Nhạc ngồi trên địa vị cao có ánh mắt nhìn người, dốc sức đề bạt, những thiên lý mã làm sao có ngày nổi danh?
Giống như đồng chí Cổ Kiến Nhung đang làm ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương hiện tại, lúc trước nếu không có đồng chí Phương Hòa nhìn trúng năng lực của hắn, hắn làm sao có thể một đường lên chức phá tan hết thảy trở ngại trùng trùng điệp điệp của các đại thế gia rốt cục ngồi lên vị trí hôm nay?
Người trong quan trường, năng lực tuy trọng yếu nhưng không phải là quan trọng nhất, có thế lực ủng hộ mới là mấu chốt quyết định sinh tử tồn vong.
Giống như nhân vật như Diệp Tử Bình, năm đó ở trong Bộ tuyên truyền không chút danh tiếng, nhưng cơ hội chợt đến, có người toàn lực thúc đẩy, mượn nhờ gió đông thẳng lên mây xanh, đây chẳng phải đã trở thành ủy viên Cục chính trị trung ương, hùng cứ một phương rồi sao?
Hồ Hán cảm thấy mình có tài không kém ai, duy nhất thiếu thốn chính là cơ hội, Cố lão nhìn trúng hắn, sáng tạo ra cơ hội này cho hắn. Hắn phải không tiếc bất cứ giá nào, bất kể hết thảy thủ đoạn ngồi vững vàng trên vị trí hiện tại, làm ra chút công tích, như thế mới làm cho mọi người thấy tin phục, đạt được cơ hội tiến lên thêm một bước.