Quan Môn

Chương 654 : Nói chuyện với Bí thư Diệp

Ngày đăng: 12:49 18/04/20




- Hả?

Diệp Khai không tự chủ được, nhìn về phía tiếng nói này, lập tức bắt đầu cau mày.

Viện trưởng Cảnh quay đầu lại nhìn, lập tức nhíu mày.

Người đang kêu gào đòi kiện này không phải chỉ là một người, mà là một cặp nam nứ, nhìn cũng chừng ba mươi tuổi rồi. Trong đó nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt

- Các người đây là chuyện gì thế nữa cơ? Không có chuyện gì thì đừng có kiếm chuyện gây thêm phiền nữa.

Khổng Hữu Đức nhìn tình hình đang giải quyết yên thấm, mắt thấy đã sắp viên mãn thành công, chuyện lớn hóa bé, chuyện bé hóa không rồi, không ngờ lại có người tự nhiên đâm ngang, lập tức liền thấy sốt ruột, liều chạy đi ra, muốn đẩy hai người này sang một bên.

Dù sao năng lực của vị Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố này quá lớn, một chuyện bé tí này để cho hắn động tay động chân vào thật không tiện.

Anh nói xem nếu Diệp Khai mà lên tiếng thì chuyện này không thể không nghiêm túc suy xét lại. một chuyện nhỏ đi nữa cũng có khả năng biến thành chuyện to. Điều này bất lợi cho rất nhiều phía, cho nên Khổng Hữu Đức không hy vọng chuyện này xảy ra.

Bằng không mà nói, đám bệnh nhân cũng nhao nhao noi theo thì Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố cũng không cần làm việc gì khác.

Huồng hồ, chuyện này nếu quả thật để cho Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố ra mặt can thiệp, thật sự cũng không thỏa đáng, dù sao bọn công tác của bọn họ chủ yếu là làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, mặc dù cũng có liên quan tới bệnh viện, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào việc quản lý của người ta.

Hơn nữa, một bệnh viện có mấy người chết oan, chuyện này cũng không thể nào quản được.

- Chúng tôi muốn cáo trạng.

Người phụ nữ đó nói, nước mắt tí tách rơi xuống.

- Ài, hai người này cũng thật là đáng thương…

Những người bên cạnh dường như biết rõ chuyện này, lập tức liền bắt đầu thở dài.

Diệp Khai nhìn, thấy chuyện này lại là chuyện phiền toái, nhưng lại không thể không quan tâm tới. Nếu không chỉ nước bọt của quần chúng nhân dân thôi cũng đủ làm cho hắn chết đuối.

Bí thư của Dù thế nào, Ủy ban Kỷ luật Thanh tra rất giỏi mà, bênh vực người con gái của mình lưu loát như thế, đến phiên chuyện của nhà người khác lại không thèm quan tâm, thế thì chẳng khác gì cẩu quan mà.

Để tránh mang tiếng cẩu quan, Bí thư Diệp không thể không ra tay làm rõ chuyện này.

Nhưng mà hắn suy nghĩ một chút, liền nói với Viện trưởng Cảnh:

- Viện trưởng Cảnh, xin ông cho tôi mượn phòng họp, mời hai vị này tới đó làm việc một chút.

- Ài, không thành vấn đền.
- Cho nên nói, bao nhiêu người đã làm bao nhiêu việc, không phải hâm mộ người khác.

Diệp Khai nói với Lăng Tiếu:

- Từng ngày từng ngày đều sống thật nghiêm túc, không nên để những sai lầm của người khác trở thành gánh nặng của bản thân, vĩnh viễn suy nghĩ theo chiều hướng tích cực, không oán giận, không tiếc nuối, cứ như thế, em sẽ phát hiện được mình sống rất hạnh phúc, vui vẻ.

- Anh nói rất hay,

Lăng Tiếu nghe xong nói:

- Nhưng mà em còn có một phát hiện mới, anh chính là đang bịa ra nói.

- Chuyện này thì có liên quan gì tới điều đó chứ…

Diệp Khai lập tức cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Hắn tốt bụng giảng giải ý nghĩ cuộc sống cho Lăng Tiếu, không ngờ tới lại bị người ta nói thành nói bịa chuyện. Xem ra so với tuổi của mình thì mình quả thật có chút già nua rồi, điều này tuyệt đối không phải là tâm tính mà tuổi hai mươi nên có.

Phòng làm việc của Viện trưởng Cảnh nằm ở góc rẽ hành chính lên tầng hai, tầm nhìn cũng khá ổn, cây cối xong quanh chắn lại tầng lầu chính của bệnh viện, đảm bảo không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào bên kia, có thể nói là yên tĩnh trong ồn ào.

- Xin mời, Bí thư Diệp.

Viện trưởng Cảnh đưa ra, ý mới Diệp Khai đi vào trong.

- Đi vào cùng đi.

Diệp Khai gật gật đầu, lại nhường bước một chút.

Viện trưởng Cảnh cùng Chủ nhiệm Hồ, Diệp Khai cùng Lăng Tiếu, còn có cặp nam nữ kia nữa đều đi vào trong văn phòng. Khổng Hữu Đức sắp xếp hết đám cấp dưới của mình xong cũng đi theo vào, đứng cạnh Diệp Khai.

Diệp Khai nhìn chung quanh, văn phòng của viện trưởng Cảnh khá là gọn gàng, nhìn trông đúng là phong cách của bệnh viện, đồ đạc cũng không phô trương, màu sắc cũng rất đơn giản. Chỉ có một số thứ khác, chính là cửa sổ sát đất khá lớn, dường như chiếm nguyên bức tường. Bên dưới bệ cửa sổ đặt một hàng những chậu hoa lan, màu xanh biêng biếc, lại làm cho văn phòng có thêm thật nhiều sức sống.

Không đợi viện trưởng phân phó, Chủ nhiệm Hồ liền vội vàng bưng trà rót nước, mang tới cho mọi người.

Hôm nay hắn tính đã có chuyện sơ suất rồi, đương nhiên là nghĩ cách bù đắp lại. Trước mặt tốt xấu chính là một cơ hội không lớn không nhỏ, đương nhiên phải chạy tới xu nịnh rồi, tránh để Diệp Khai lại nhìn hắn không thuận mắt, lại vạch tật xấu của hắn ra.

- Nói một chút xem, các người có chuyện gì thế?

Diệp Khai ngồi vào chỗ của mình xong liền hỏi đôi nam nữ kia.