Quan Môn
Chương 662 : Tìm kiếm ngọn nguồn
Ngày đăng: 12:49 18/04/20
Diệp Tử Bình cau mày nói ra:
- Ta cảm thấy cũng nên cho ngươi biết tin tức này, cùng lúc đi đến Bắc Kinh xem tình hình cho thỏa đáng.
Sau khi Chung Ly Dư nghe được tin tức này, trong thời gian ngắn cũng có một ít choáng váng, cũng không biết chính mình lên phi cơ như thế nào nữa.
Sau khi Diệp Khai bị thương hai giờ, một cái máy bay hành khách từ Long Thành cất cánh, chở Diệp Khai bị thương, cùng với mười mấy người tạo thành đoàn đội chữa bênh, có Bí thư trưởng tỉnh ủy Chu Tử Kiện tự mình hộ tống, bay về phía Bắc Kinh.
Trong một doanh địa bí mật nào đó thuộc ngoại ô thủ đô, trạm gác san sát như rừng.
Vào lúc chạng vạng tối, một chiếc xe tải nặng chạy đến.
Vệ binh kiểm tra xong thì cho đi.
Xe tải một đường thông suốt không trở ngại, trực tiếp lái vào một khu vực giống như một nhà xưởng.
Bên trong đã có thật nhiều người đang chờ, nhìn thấy xe tải tới lập tức liền hành động, đưa tới thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa, đem đồ vật trên xe tải đưa xuống dưới.
Đó là một chiếc xe Hummer việt dã thoạt nhìn còn mới tinh, chỉ là bề ngoài có chút dấu vết va chạm, kính chắn gió cũng đã vỡ tan, nhưng còn chưa rơi xuống, chỉ là bên trên đầy dấu vết rạn nứt như mạng nhện, nhìn vào có chút ảnh hưởng ánh mắt.
Một lốp xe cũng vỡ tan, nhìn vào khô quắt, khiến chiếc xe không chút cân bằng, mọi người tìm cái kích đỉnh chiếc xe nâng lên.
Không bao lâu đã có nhân viên kỹ thuật bắt đầu vây quanh chiếc xe nghiên cứu.
Không gian nơi này rất lớn, khoảng phạm vi trăm thước, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, nhân viên kỹ thuật thông qua đèn cường quang chiếu cả chiếc xe sáng rực, từng chi tiết đều phơi bày ra, cửa xe hơi có chút biến hành cũng mở toang, còn có nhân viên đang cầm thiết bị tiến hành quét hình định dạng trong xe.
Cách xe chừng hơn 30m, một người trung niên mặc quân phục trung tướng đang đứng thẳng, tay chắp sau lưng, sắc mặt ngưng trọng, không phải là người khác mà chính là trung tướng Lê Thiên Chính phụ trách Cục tình báo quân đội.
Ở bên cạnh hắn còn có vài vị quan quân cấp bậc thượng tá, đều trầm mặc không nói, chỉ nhìn vào chỗ các nhân viên kỹ thuật đang kiểm tra chiếc xe.
Qua chừng nửa giờ, rốt cục kiểm tra xong, mọi người tập hợp một chút tình huống tìm hiểu được thành tài liệu giao cho một vị trung tá đem tới báo cáo cho trung tướng Lê Thiên Chính.
- Báo cáo thủ trưởng, tình huống đã điều tra xong.
Viên trung tá kia nói với Lê Thiên Chính:
- Cỗ xe quả thật bị người động tay chân, đã phát hiện bị người cái một máy kiểm soát, khiến cho phanh xe không nhạy, chân ga không nhạy, một khi tăng lên tốc độ xe thì không cách nào giảm xuống thẳng tới khi nào nhiên liệu hao hết. Mà lốp xe bị nổ cũng có trang bị đặc thù, có thể kết luận đây là hành vi ám sát chủ xe có dự mưu!
Lê Thiên Chính nghe xong gật đầu:
- Phân tích lai lịch đồ vật kia nhìn xem có điều tra được dấu vết gì hay không!
- Rõ, thủ trưởng!
Trung tá lên tiếng, đem báo cáo lưu lại, tự mình đi qua tiếp tục hạ lệnh tìm kiếm.
Chuyên gia hội chẩn kết quả đã thật rõ ràng, biểu hiện ra thân thể Diệp Khai chỉ bị xây xát, nội tạng có dấu hiệu xuất hiện nhỏ, nhưng không nghiêm trọng lắm, không cần phẫu thuật, chỉ là tạng phủ vì chấn thương cần thời gian dài điều trị mới có thể khôi phục, khi chụp não bộ cũng không phát hiện có tình huống gì bất lợi, không tụ máu, chấn động não nhẹ, không ảnh hưởng gì lớn.
Về phần bề ngoài Diệp Khai thể hiện ra trạng thái thai tức, đã được mấy vị lão chuyên gia xác định.
Chỉ là vì sao Diệp Khai tiến vào loại trạng thái này, thật sự là có chút ý vị sâu xa.
Nói tóm lại, kết quả chuyên gia hội chẩn chính là hiện tại Diệp Khai đang thông qua năng lực bản thân tiến hành khôi phục, một khi tình trạng của hắn chuyển biến tốt đẹp, đạt tới mức có thể tự thanh tỉnh, như vậy sẽ tự nhiên tỉnh lại.
Gia đình đạt được tin tức này đương nhiên là cảm thấy thả lỏng một ít, thế nhưng Diệp Khai nằm im lìm như vậy suốt ba ngày đêm, làm cho bọn họ vẫn thật lo lắng.
Khi Diệp Khai mở mắt, cảm thấy thân thể của mình phi thường nhẹ nhõm, không còn chút cảm giác khó chịu.
Sự tình lúc trước hắn vẫn còn nhớ thật rõ ràng.
Lúc ấy bánh xe sau bị nổ, không khống chế được phương hướng, đã bị lệch ra khỏi cầu lớn, hắn bất đắc dĩ phải khởi động trang bị bắn ra ngoài, sử dụng hệ thống dưới ghế bắn ra ngoài xe.
Chỉ là lực trùng kích quá lớn vượt ngoài ý định của hắn, bởi vì thứ này được thiết kế xếp đặt theo nhu cầu của máy bay chiến đấu, được gắn vào trong xe ô tô hiển nhiên có chút không thích hợp, tuy giữ được mạng nhưng thân thể khó tránh bị tổn thương.
Bởi vì khi rơi xuống nước hắn đã bị nội thương, còn bị nước sông lạnh băng ngâm một đoạn thời gian.
Khi hắn kiên trì tới lúc nhóm người Nhạc Sơn cứu hắn đi lên, Diệp Khai đã không còn khả năng chống đỡ nên bất tỉnh.
Lần này hôn mê đến hiện tại mới tỉnh dậy.
Diệp Khai mở to mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh còn treo chai truyền dịch, còn có máy giám sát đang vang lên thanh âm tích tích chậm rãi.
- Ai, vận khí xem như không tệ, không đến nỗi chết cũng không biến thành người thực vật.
Trong lòng Diệp Khai nghĩ thầm:
- Không biết linh kiện trên người có còn đầy đủ hay không?
Hắn nghĩ tới chuyện này liền không tự chủ được ngồi dậy.
Đến lúc này, mới phát hiện bên cạnh hắn nằm sấp một người.
- Dư tổng?
Diệp Khai nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh, liền nhận ra được nguyên lai là Chung Ly Dư đang canh giữ trong phòng bệnh.
Trong lòng Diệp Khai không khỏi có chút cảm động, cũng có một ít kinh ngạc, xảy ra chuyện này đoán chừng người trong nhà đều đến, Chung Ly Dư có thể xuất hiện tại đây rất hiển nhiên là do cha mẹ an bài, bởi vì họ thật rõ ràng Chung Ly Dư là nữ nhân của Diệp Khai, hơn nữa rất quan trọng đối với hắn.