Quan Môn
Chương 672 : Nổ súng
Ngày đăng: 12:49 18/04/20
Giống như sự việc của nhà máy thép, kỳ thật trong tỉnh đã xác định hợp tác với người Nhật Bản, tổ đàm phán của nhà máy chẳng qua chỉ bàn bạc thêm chi tiết, vì xí nghiệp tranh thủ thêm càng nhiều quyền lợi mà thôi.
Thế nhưng theo ý tưởng của Diệp Khai, lại trực tiếp muốn đẩy ngã quyết định kia, bắt đầu từ số không.
Hắn làm như vậy đừng nói có thể hoàn thành được kế hoạch cho nhà máy thăng cấp dây chuyền sản xuất hay không, nhưng với lãnh đạo trong tỉnh tuyệt đối sẽ không cho phép hắn đẩy ngã kế hoạch trước đó, hơn nữa sẽ làm lãnh đạo cảm thấy phẫn nộ vì bị kháng lệnh.
- Đầu tư là việc kinh doanh, nếu cô chỉ đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào một nhà đối thủ mà đàm phán, thì trên điều kiện bản thân đã biến thành yếu thế, cho nên nói chuyện thêm với vài nhà là không có chuyện gì xấu, cũng có thêm vài lựa chọn, thuận tiện có thể so sánh ưu khuyết điểm.
Diệp Khai nói:
- Trong tỉnh hạ chỉ thị đàm phán, quả thật chính là can thiệp thô bạo tới quyền tự chủ của xí nghiệp địa phương, hiện tại vùng duyên hải đã tiến hành ủy quyền, bên tỉnh Hà Đông vẫn còn làm kiểu này, con noi theo con đường cũ kỹ quá khứ, đây là việc không bình thường!
Mộc Uyển Dung làm sao không hiểu được ẩn tình bên trong, đối với chỉ thị của một vị lãnh đạo nào đó, sau khi hạng mục bàn xong, dù có lợi nhuận hay không thì không cần biết trước, chỉ là đối với lãnh đạo kia đó đã là công trình chiến tích, sẽ tăng thêm hào quang trên con đường làm quan của hắn.
Lần này cuộc đàm phán của nhà máy thép cùng Tiểu Dã tập đoàn đã bị một ít lãnh đạo trong tỉnh chộp vào trong tay rồi, nếu không cũng sẽ không liên tiếp ra tay, ý đồ can thiệp xu hướng cuộc đàm phán.
Lúc trước đám người Tả Thế Xương làm vậy cũng có thể chỉ là đứng ra làm đại biểu phát ngôn cho vị lãnh đạo nào đó mà thôi, bởi vậy khi bọn hắn bị bắt giữ lập tức khiến cho vị lãnh đạo nào đó phản cảm cùng bắn ngược, tiến tới biến nhà máy thép thành một chiến trường, cùng Diệp Khai triển khai đấu sức, tranh đua cao thấp.
Thế nhưng Diệp Khai làm sao có khả năng sợ bọn hắn?
- Muốn thay đổi hiện trạng nhà máy, làm cho xí nghiệp này có thể đứng thẳng lên lần nữa, nhất định phải phá rồi lại lập!
Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung:
- Bắt xuống đám sâu mọt như Tả Thế Xương, chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo mượn việc đàm phán hạng mục với nhà đầu tư mới, có thể thừa cơ thoát khỏi việc can thiệp hành chính của trong tỉnh, đây là bước thứ hai.
- Còn có bước thứ ba?
Mộc Uyển Dung có chút tò mò hỏi thăm.
Diệp Khai còn chưa kịp trả lời, liền chứng kiến bên kia có người cầm thùng xăng đổ văng lên trên cổng sắt nhà máy!
- Camera chú ý, tập trung ghi lại, không được để cho bọn họ trở lại tính sổ. Sau này ai cũng có khả năng bạo động cướp lấy thế sao?
Cũng không ai có thể lường trước được lần nguy cơ này có thể dẫn tới cuộc thanh tẩy trong đám lãnh đạo tỉnh Hà Đông, có thể nào dính dáng gì tới lãnh đạo cấp cao hay không, có thể kéo tới cả sự chú ý từ trung ương không?
Toàn bộ đều là chưa biết chừng, không ai có thể đoán trước được.
Đúng vào lúc cánh cửa sắt lung lay sắp đổ, cuối cùng cũng nghe được một tiếng nổ mạnh mà thanh thúy.
- Tiếng súng?
Hai bên xung đột đều ngây ngẩn cả người, trong chớp mắt liền ngừng lại.
Ở địa phương như thành phố Long Thành này, nhà máy thép thành phố cũng có thể coi là “ngoại đào nguyên” hoàn toàn biệt lập rồi. Bình thường nơi này thành một hệ thống, rất ít thời điểm có liên hệ cùng bên chính quyền thành phố, cũng dần dần hình thành khu vực có hoàn cảnh khép kín ổn định. Mà ngay cả lực lượng bảo vệ của khu sinh hoạt của nhà máy thép thành phố này cũng đề là do bảo vệ của tự nhà máy phụ trách.
Tiếng súng, từ bao nhiêu năm nay rồi chưa từng nghe thấy tiếng súng.
Lúc này lại rõ ràng nghe thấy tiếng súng, đôi bên xung đột đều không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt nhìn về hướng âm thanh đó truyền tới.
Chỉ thấy cách đó không xa, một thanh niên cầm trong tay không khẩu súng ngắm 64, họng súng chỉ lên trời, còn đang bốc lên một làn khối xanh.
Rất hiển nhiên, người nổ súng cảnh cáo hồi nãy chính là anh ta.
- Người kia là ai?
- Sao hắn lại dám tự ý nổ súng?
Trong đúng thời khắc vô cùng mẫn cảm này, tiếng súng này quả thật chính là chất xúc tác, ai cũng không thể cam đoan sau khi nổ súng thì mọi việc sẽ phát triển theo chiều hướng nào.
- Hồ nháo, hắn cảnh sát ngầm mặc thường phục hay sao?
Hồ Đại hải thấy, không khỏi tròn mắt lên, vạn nhất xảy ra chuyện gì lớn, làm người khác bị thương thì biết làm thế nào cơ chứ?
Có quá nhiều kinh nghiệm tham gia những cuộc vận độn cỡ lớn, Hồ Đại Hải đương nhiên biết rõ trong trường hợp đám người tụ tập đông đảo này, thì tiếng súng có những tác dụng gì, chỉ thấy hơn một ngàn người đang tụ lại trước mắt đã có rất nhiều dao động bất an.