Quan Môn
Chương 677 : Mộc thị trưởng ném ra tạc đạn nặng ký
Ngày đăng: 12:49 18/04/20
Chẳng lẽ nói, trong này thật sư là có điều gì không thích hợp công khai bàn luận?
- Được, tôi ngược lại muốn xem xem đồng chí Diệp Khai còn có thể bày ra đạo lý gì chứi?
Phó Chủ tịch tỉnh Hồ do dự một chút, cuối cùng vẫn phải đáp ứng yêu cầu của Diệp Khai.
- Cảm ơn lãnh đạo ủng hộ.
Diệp Khai tỏ vẻ cảm ơn, dẫn đầu đi ra ngoài phòng họp.
Phó Chủ tịch tỉnh Hồ nhìn nhìn, chắp tay sau lưng, đi theo Diệp Khai đi ra ngoài.
Đám người trong phòng họp đều hai mặt nhìn nhau, không hiểu là Diệp Khai đã giở trò gì thế nữa không biết.
Mộc Uyển nhìn thấy Diệp Khai và Hồ phó tỉnh trưởng ly khai, trong nội tâm có chút thất vọng mất mác.
Mặc dù nàng đối với các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Diệp Khai rất có lòng tin, có thể là chuyện đã xảy ra hôm nay, quả thật có chút kinh người, dù sao đem một người còn đang sống sờ sờ nổ súng bắn tới, loại rung động máu và lửa này, chỉ có ở thời kỳ chiến trah mới có thể nhìn thấy được.
Nàng vẫn là đối với tương lai của Diệp Khai có chút lo lắng, hiện tại chỉ mới tới một người là Hồ phó tỉnh trưởng, nếu như có người đến nữa, cấp bậc lại cao hơn, vậy phải làm gì mới tốt?
Hơn nữa, ngay tại phòng họp nhỏ cách đó không xa, trong hội trường lớn của xưởng thép thành phố, còn tụ tập mấy ngàn cán bộ công nhân viên chức, đang chờ tầng quản lý hướng bọn hắn giải thích vấn đề, giải quyết khó khăn.
Sự tình hôm nay, thật sự là không dễ giải quyết.
- Các vị lãnh đạo, đến khi nào có thể mở cuộc họp vậy?
Chủ tịch công hội nhà máy Kỷ Thành Vân lại chạy tới, có chút sốt ruột nói:
- Đám công nhân bọn họ ở bên kia đã ngồi đợi được một lúc rồi, có chút đứng ngồi không yên.
Mộc Uyển nghe xong, cũng có một ít đau đầu.
Vốn là chuyện tình lúc này đây, sẽ do Diệp Khai chủ đạo, nàng tới trấn trụ tràng diện, nhưng mà bây giờ Diệp Khai lại phải đi cùng Hồ phó tỉnh trưởng, chuyện bên này sẽ không có người chủ trì, đem nhiều người như vậy để ở chỗ này, cũng có một ít không thích hợp.
Vấn đề trọng yếu nhát, chính là đám công nhân bọn họ thật khó khăn lắm mới tỉnh táo lại một ít, nếu là chờ thật lâu không thấy có người đến họp để giải quyết vấn đề, đoán chừng cảm xúc nóng nảy sẽ tăng lên, đến lúc đó gây ra thêm cái tranh chấp gì nữa, vấn đề sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Tại lúc đang rầu rĩ, chỉ thấy một gã vệ sĩ của Diệp Khai chạy tới, đối với Mộc Uyển nói ra:
- Mộc thị trưởng, Diệp bí thư nói ta đem cái này giao cho ngài, hội trường lớn bên kia không thể kéo dài được nữa, xin ngài trước tiên chủ trì đi đã.
Nếu như nói là chỉ vì lừa gạt đám công nhân bọn họ, khiến cho bọn họ an tâm làm việc mà nói…, ngược lại cũng có chút tác dụng, nhưng mà phần hợp đồng này muốn thực hiện, lại nên đi tìm ai bàn bạc đây? Bọn hắn không rõ ràng nội tình trong chuyện này lắm, trong nội tâm có lo lắng, vò đầu bứt tai, đều có chút ngồi không yên.
- Mộc thị trưởng, có thể hay không nói cho chúng ta biết, hợp đồng gia công là của nơi nào a?
Quả nhiên, người phía dưới cũng không phải dễ dàng lừa gạt như vậy, lập tức cao giọng hô hào hỏi.
- Nói cho các ngươi biết cũng không có vấn đề gì, là ở bên tỉnh Giang Trung, hợp đồng của căn cứ Hoa Đông thần vận ủy thác.
Mộc Uyển hào phòng nói ra đối tượng hợp tác.
Chuyện này vốn chính là do Diệp Khai làm ra, mà ít nhiều Mộc Uyển cũng biết một ít, quan hệ của căn cứ Hoa Đông thần vận và Diệp Khai, như vậy phần hợp đồng gia công này cũng không thể thất bại, cụ thể phải làm sao, đợi đến lúc Diệp Khai tự mình xuất hiện, sẽ từ từ thao tác cũng không muộn.
Trọng yếu nhất, chính là hiện tại nàng ném ra viên tạc đạn nặng ký, xác thực khiến người ở chỗ này đều kinh hãi.
Hợp đồng gia công sáu trăm triệu, lợi nhuận khoảng chừng 200 triệu, trước mắt đối với xưởng thép thành phố mà nói, xác thực là so với chuyện gì khác đều có tác dụng, không có tiền, Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn cũng khó nói chuyện a.
Nhìn xem đám công nhân bên dưới rối rít nhiệt liệt vỗ tay, rốt cuộc tâm tình của Mộc Uyển cũng thoải mái một ít.
Hiện tại chuyện duy nhất nàng lo lắng, chính là phải chăng Diệp Khai có thể ứng phó được với Hồ phó tỉnh trưởng đang nổi giận đùng đùng, nếu là bên kia không làm được, vậy chuyện tình bên này, sợ là cũng muốn lại nổi sóng gió đấy.
Ngay ở phòng họp nhỏ bên cạnh, Diệp Khai và Hồ phó tỉnh trưởng ngồi đối diện nhau.
Đã không phải là ở trong hoàn cảnh trước mặt mọi người, hai người đều lộ ra vẻ buông lỏng hơn nhiều, bất quá không khí đối chọi gay gắt càng thêm nghiêm trọng.
- Đồng chí Diệp Khai, ta nghĩ ngươi đã không rõ ràng, vị trí của ngươi là gì?
Hồ phó tỉnh trưởng không khách khí chút nào dùng ngón gõ vào cái bàn, đối với hắn dạy dỗ:
- Làm một Bí thư kỷ ủy, ngươi phải trong sạch hóa bộ máy chính trị, khiến đám đội ngũ duy trì tác phong, không phải là cho ngươi tay cầm súng, đối với phổ thông quần chúng nổ súng bậy bạ!
Mặc kệ Diệp Khai nói như thế nào, Hồ phó tỉnh trưởng chính là cường điệu chuyện này, hiển nhiên cũng là lớn tiếng dọa người, kế hoạch đem khí thế của Diệp Khai bóp vỡ, sau đó lại bàn đến chuyện khác.
Đối với việc giao phong giữa thượng cấp và hạ cấp, Hồ phó tỉnh trưởng là rất có ưu thế về mặt tâm lý.
Bởi vì cái gọi là quan lớn hơn một cấp đè chết người, toàn tỉnh có rất nhiều cán bộ cấp sở, nhưng mà cấp Phó tỉnh trở lên liền ít đi rất nhiều, nhất cán bộ cấp Phó tỉnh, tổng cộng cũng không có bao nhiêu, những người này đều là kim tự tháp đỉnh phong trong quan trường của tỉnh.
Mặc dù Hồ phó tỉnh trưởng chưa có tiến vào hàng ngũ ủy viên thường vụ, nhưng mà là Phó tỉnh trưởng chủ quan công nghiệp, đó cũng là quyền cao chức trọng, lực ảnh hưởng rất lớn.