Quan Môn

Chương 705 : Đánh

Ngày đăng: 12:49 18/04/20




Trong miệng cô gái bị đút quần lót của Diệp Khai không thể nói chuyện, chỉ trợn mắt như muốn nứt ra, hiển nhiên không chịu nổi tình cảnh bị người vũ nhục như thế.

Mặc dù nói đồ lót của Diệp Khai tương đối sạch sẽ, mỗi ngày đều thay mới, cũng không có mùi lạ gì, nhưng bản thân nam nhân thì phải có mùi vị nam nhân thôi, mà các cô gái thì phi thường mẫn cảm đối với mùi vị như thế.

Nếu như không phải miệng nàng bị ngăn chặn, đoán chừng đã sớm nôn ra, nàng không tự chủ được nhớ tới hai cây thương mà Diệp Khai nói khi nãy, cây thứ hai chẳng khác gì đang đút trong miệng nàng, là người tâm cao khí ngạo trấn được nhiều tên lưu manh làm đại tỷ đầu, tâm tình nàng làm sao có thể cao hứng nổi?

Chỉ có điều làm nàng giận dữ vẫn là điều tiếp theo, Diệp Khai đứng trên giường, từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng.

Lúc này đúng là thật xấu hổ, bởi vì khăn tắm vây quanh nửa thân dưới của Diệp Khai, mà hắn không mặc gì bên trong, ở góc độ của cô gái đương nhiên nhìn thấy được vật bên dưới, thật sự có chút dọa người.

Cô gái thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức đỏ lên, không tự chủ được nhắm nghiền mắt lại.

- Sợ rồi sao?

Diệp Khai thật không ngờ điểm này, còn tưởng rằng cô gái không dám đối mặt cùng mình, cũng có chút đắc ý nói:

- Để cho cô biết một khi tôi điên lên, bản thân tôi còn sợ hãi chính mình!

Cô gái nhắm chặt đôi mắt, trong nội tâm nguyền rủa Diệp Khai không biết bao nhiêu lần, nếu như có hiệu lực phỏng chừng Diệp Khai đã bị biến thành tro cốt, biến thành phân cùng nước tiểu rồi.

- Mở mắt ra, nói, rốt cục các người là ai đây?

Diệp Khai quát hỏi.

Cô gái mở mắt ra, nhưng vừa mở mắt liền thấy được một đống kia của Diệp Khai, nàng lập tức nhắm mắt lại, lần này không muốn nhìn thêm nữa, bởi vì trong miệng bị đút đồ lót đã cảm thấy thật buồn nôn, lúc này thấy được vật kia của hắn, trong dạ dày càng sôi trào thiếu chút nữa muốn nôn ra.

- À, nguyên lai bởi vì bị ngăn chặn miệng!

Diệp Khai xem xét liền vui vẻ.

Nhưng nói tới Lý Hải cũng thật tinh quái, dùng vật gì chặn miệng con gái không tốt lại đi dùng quần lót của hắn, đây quả thật là trên sinh lý lẫn tâm lý đều làm người khuất nhục, khó trách cô gái không chịu nổi.

- Tôi lấy đồ xuống, hi vọng cô tự trọng, đừng làm ra chuyện khiến cho tôi chán ghét!

Diệp Khai nói một tiếng, sau đó nắm lấy một góc đồ lót kéo ra.

- Hèn hạ! Vô sỉ! Hạ lưu! Ác độc!

Cô gái vừa lấy được tự do, liền không nhịn được liên tiếp mắng lên, sắc mặt chợt xanh chợt đỏ, hiển nhiên chịu ủy khuất thật lớn, nhưng khi nàng nhìn thấy đồ vật bên dưới của Diệp Khai lần nữa liền không nhịn được nôn ọe ra.

Lúc này nàng không cách nào không liên tưởng đến vừa rồi nàng đã ngậm đồ lót của Diệp Khai.
Lòng kiên nhẫn của Diệp Khai đã sắp cạn hết sạch sẽ.

Hắn ngồi xe lửa suốt một ngày, đang định nghỉ ngơi lại bị người quấy rầy, hơn nữa ngày mai hắn còn phải tụ họp cùng người của Ban kỷ luật thanh tra thành phố, đi điều tra sự việc của Lăng Cương, đây đều là việc vô cùng hao phí tâm lực, hắn cũng không có thời gian cãi cọ với cô gái này.

Diệp Hiểu Nhàn ngẩng đầu nhìn Diệp Khai, trong nội tâm vô cùng xoắn xuýt, nàng là một đại tỷ đầu xã hội đen, đột nhiên rơi vào trong tay kẻ làm quan, lúc này muốn đàm luận quyền lợi quả thật là si tâm vọng tưởng, Diệp Khai muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi cũng có thể tìm được một đống lớn lý do.

Chỉ bằng việc thủ hạ của Diệp Khai có thể cầm một đống súng theo bên người, đã biết họ cũng không phải cán bộ bình thường, nếu thật sự là nhân vật có nhiệm vụ bí mật gì đó, như vậy muốn hi sinh bọn họ chỉ cần một câu nói mà thôi. Cho dù không đưa họ vào chỗ chết nhưng đem bọn họ tùy tiện tới nơi nào đó nhốt lại, qua vài năm không quan tâm cũng chẳng phải là việc gì khó khăn.

Tuy Diệp Hiểu Nhàn trẻ tuổi, nhưng am hiểu sâu quy tắc ngầm bên trong, tự nhiên biết rõ khó gây không phải xã hội đen mà là những quan chức miệng đầy đạo lý lớn, có thể đem người chết nói thành người sống.

Chỉ là buộc nàng tiết lộ bí mật của khách sạn Nguyệt Hoa thì Diệp Hiểu Nhàn cũng không có lá gan kia, tổng giám đốc Vạn Phương Phương của khách sạn Nguyệt Hoa tuy ngực to mà không não, nhưng người ở sau lưng nàng không ai có thể đối kháng.

Nghĩ như vậy tâm tình Diệp Hiểu Nhàn càng thêm xoắn xuýt.

- Không nói hay sao?

Diệp Khai xem xét tình huống như vậy, biết được Diệp Hiểu Nhàn có điều cố kỵ, chỉ là thời gian của hắn cấp bách, nhưng không muốn tiếp tục bị lãng phí:

- Chính cô không quý trọng tôi đưa cơ hội cho cô, vậy thì oán không được tôi phải sử dụng chiêu đánh cô rồi!

Đánh? Diệp Hiểu Nhàn nghe xong không khỏi âm thầm thấy khinh bỉ Diệp Khai.

Người đi ra hỗn, tuy Diệp Hiểu Nhàn chưa từng tổn thương mạng người, nhưng cũng tuyệt đối không phải người mềm lòng, đối với người khác cũng vậy mà với chính bản thân mình cũng thế, cho dù gãy cánh tay hay gãy một chân đối với người trong hắc đạo mà nói có thể là việc gì lớn đâu này?

Nhưng tiếp theo sau Diệp Hiểu Nhàn liền ngây dại.

Bởi vì Diệp Khai thật sự “đánh” rồi, hắn kéo mạnh khăn tắm vây quanh hông, ngay lập tức trước mặt nàng lộ ra thứ đồ vật vừa dài vừa thô to kia!

- Ah…

Diệp Hiểu Nhàn phát ra thanh âm kinh hô chói tai, nhưng còn chưa kịp ra khỏi miệng…

Bởi vì Diệp Khai đã dùng đồ vật ngăn chặn miệng của nàng, tựa hồ biết rõ Diệp Hiểu Nhàn sẽ có phản ứng như vậy, Diệp Khai chuẩn bị thật đầy đủ, ra tay cũng thật kịp thời.

Vốn thanh âm kinh hô kia đủ xuyên phá bầu trời, nhưng bị Diệp Khai dùng đồ lót nhét vào miệng Diệp Hiểu Nhàn liền biến thành thanh âm ô ô thật nhỏ.

- Rượu mời không uống cô đòi uống rượu phạt, Diệp nhị thiếu này muốn đối đãi một phần tử xã hội đen không hề có ý nghĩ thương hương tiếc ngọc nào đâu!