Quan Môn
Chương 723 : Không đành lòng
Ngày đăng: 12:49 18/04/20
Trên thực tế mọi người hỗn trong quan trường, trên cơ bản đều có chỗ dựa của mình, nhưng chỗ dựa tự nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng lúc làm việc không nhất định càng nhiều càng tốt rồi, con rận nhiều sẽ không cắn người, chỗ dựa của anh quá nhiều, đến lúc đó mọi người chỉ muốn ngồi yên nhìn xem tình hình thế nào, không chịu ra tay sẽ là chuyện phiền toái, cho nên chỗ dựa đáng tin mới là tốt nhất.
Tuy Tề Vũ Thanh không phải là chỗ dựa lớn nhất của Cảnh Xuân Lâm, nhưng hai người ở chung thời gian khá dài, tiếp xúc cũng mật thiết, quan hệ này người bên ngoài không thể so sánh, trông cậy vào hắn càng đáng tin cậy hơn một ít.
- Giữa tôi cùng Thiệu Giang Bình không có quan hệ gì đặc biệt.
Tuy Tề Vũ Thanh đang sầu lo, nhưng không đến nỗi không nghe ra ý tứ trong lời nói của Cảnh Xuân Lâm, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cảnh Xuân Lâm, lại lắc đầu nói:
- Lăng Cương là Lăng Cương, Ủy ban là Ủy ban, nếu nói không tiếp xúc là chuyện không thể nào, nhưng có thể làm việc không sai lầm thì nên làm, tuy xí nghiệp hữu ích trong việc thu thuế, nhưng Ủy ban không thể để cho xí nghiệp nắm mũi dẫn đi, điều này nhất định phải cần kiên trì. Tuy hiện tại dùng việc kiến thiết kinh tế làm trung tâm, nhưng tác dụng chủ đạo của chính phủ vẫn luôn là mấu chốt, thứ tự này không thể lẫn lộn, nếu không sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn!
Cảnh Xuân Lâm nghe được liên tục gật đầu.
Trên thực tế hắn cũng hiểu rõ tinh tường điểm này, nhìn xem quan hệ giữa chủ tịch thành phố cùng Lăng Cương nhiều bao nhiêu? Có thể bởi vì Thiệu Giang Bình xảy ra chuyện mà mang tới phiền toái lớn cho hắn hay không?
Nếu như vậy thì nên sớm làm chuẩn bị.
Thế nhưng chính hắn cũng biết lời nói của chủ tịch Tề Vũ Thanh là xác thực, quan hệ giữa xí nghiệp cùng Ủy ban thành phố không thể chặt đứt, nhưng chính phủ dẫn đạo xí nghiệp luôn phải chủ lưu, nếu như quan hệ đảo ngược vậy sẽ phiền toái.
Nếu chính phủ địa phương lưu lạc thành hậu viện của xí nghiệp, các quan viên chính phủ biến thành phụ thuộc của xí nghiệp, thậm chí là bị tiền tài đánh bại, biến thành ô dù kinh doanh không hợp pháp, như vậy toàn bộ cơ quan chính phủ sẽ xảy ra vấn đề.
Từ mấy câu này mà xem, ý nghĩ của Tề chủ tịch vẫn rất tinh tường, đoán chừng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Tuy tâm tư Cảnh Xuân Lâm đã an định lại, thế nhưng trong lòng Tề Vũ Thanh vẫn có chút bất an.
Nếu như Diệp Khai thật sự là tới gây phiền toái, không nhắc tới hắn cùng Thiệu Giang Bình có lui tới gì hay không, cho dù không có lui tới nhưng người ta cố tình soi mói xương cốt bên trong trứng gà, đem lòng trắng lòng đỏ trộn lẫn nhau, bản thân hắn cũng sẽ có nỗi khổ nói không nên lời.
Vào thời điểm mấu chốt hiện tại lại xuất hiện chuyện như vậy, thật làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn ah!
- Tâm tình của vị Tề chủ tịch này tựa hồ không được thoải mái lắm.
Sau khi nhóm người Tề Vũ Thanh rời khỏi, Tống Tư Minh chợt nói.
Kể từ khi biết được thân phận của Diệp Khai, thái độ của Tống Tư Minh đã lập tức thay đổi, không chỉ phi thường tôn trọng Diệp Khai, đối với các đồng chí trong Ban kỷ luật thanh tra Long Thành đều phi thường khách khí.
Dù sao tiền đồ của Diệp Khai quá rộng lớn, không thể đo lường.
Những người đi theo Diệp Khai công tác tương lai đều là thuộc hạ của thái tử, tự nhiên không thể khinh thường. Tống Tư Minh biết mình ở lại công tác với Diệp Khai không khả năng quá dài, nhưng nếu trong thời gian này đem quan hệ xử lý được tốt, đối với ngày sau vẫn sẽ có trợ giúp.
Tuy rằng chưa chắc sẽ được Diệp Khai nhìn trúng, chỉ cần cùng thuộc hạ của hắn tiếp xúc nhiều hơn, xây dựng quan hệ tốt đẹp, xem như ngày sau có thêm chiêu số xoay sở.
- Hợp ý thôi!
Chu Hiền Minh khoát tay nói:
- Tuy rằng chúng ta không biết hắn thích gì, nhưng có một điều có thể khẳng định, là Lăng Cương Thiệu Giang Bình! Nếu cậu có thể trong chuyện này làm một ít văn vẻ, nghĩ tới vị Diệp bí thư kia cũng không đến nỗi không nể tình.
- Nhưng mà…Lăng Cương là gốc rễ của Lăng Thành ah!
Tề Vũ Thanh hiểu được ý tứ của lão lãnh đạo, trong khoảnh khắc không biết nên lấy hay bỏ.
Tuy rằng sống qua nửa tháng này phi thường trọng yếu, nhưng nếu như Lăng Cương xảy ra vấn đề, vậy chịu khổ sẽ chỉ là mấy chục ngàn công nhân viên chức nhà máy, còn có người Lăng Thành sống dựa vào nhà máy.
Tề Vũ Thanh càng nghĩ càng thêm khó quyết định, vì mình thượng vị mà không bận tâm lợi ích của Lăng Thành.
- Ai, đã nói tới nước này, nên lấy hay bỏ cuối cùng cần chính cậu tới quyết định.
Chu Hiền Minh nhìn tiền nhiệm thư ký của mình, người này luôn được hắn phi thường coi trọng, trong lòng hơi có chút tiếc nuối.
Lòng dạ Tề Vũ Thanh còn chưa đủ ác độc, nếu không bước qua được bước này, ngày sau cho dù có thể thăng lên trên cũng chưa chắc có được phát triển tốt, dù sao ở quan trường sống không lý tưởng, da mặt dày, trái tim đen đây là bắt buộc, không thể thiếu khuyết.
Nếu không làm được điểm này, khi mất đi gốc rễ sống trong quan trường, phát triển cũng chỉ có hạn.
Tề Vũ Thanh ngồi nơi đó, biểu tình trên mặt liên tục thay đổi, hiển nhiên trong lòng đang đấu tranh kịch liệt, giữa việc giữ tròn địa vị của mình cùng lợi ích thiết thân của nhân dân Lăng Thành, phải làm ra một lựa chọn, hắn thật sự cảm thấy vô cùng gian nan.
Chu Hiền Minh nhìn Tề Vũ Thanh, âm thầm lắc đầu, đôi khi quá trọng cảm tình cũng không phải là chuyện gì tốt, giống như tình thế trước mắt, nếu thay đổi là một cán bộ tâm tư đủ tuyệt, quản nhân dân làm sao mà sinh hoạt, trước tiên đem vị trí của mình thăng lên trên rồi nói sau, tàn cuộc tự nhiên sẽ có người khác đi thu thập.
Chỉ cần mũ quan lấy tới tay, ai lại cần quản ngày tháng của ai sẽ qua như thế nào làm chi chứ?
- Những kẻ làm quan kia, bình thường ăn uống không ít, khi tới thời điểm mấu chốt thì trở mặt!
Tâm tình tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình cực độ phiền muộn.
Bởi vì nguyên nhân tổ công tác đã đến, hắn cũng muốn thông qua quan hệ đem chuyện này hóa giải tiêu tán là tốt nhất.
Thế nhưng chạy quan hệ suốt cả hai ngày cũng không thấy có chút dấu hiệu chuyển biến tình huống tốt đẹp một chút, thậm chí còn có ít người vừa thấy hắn thì giả vờ ngớ ngẩn cho qua, có người trực tiếp đóng cửa không gặp, thậm chí còn có người dứt khoát đoạn tuyệt không lui tới với hắn, toàn lực tự bảo vệ mình.