Quan Môn

Chương 769 : Cách cục không đủ?

Ngày đăng: 12:50 18/04/20




- Cháu nào có ah, rõ ràng nhị gia gia quá sốt ruột đòi đi xem cháu cố gái thôi, cho nên mới gây ra hiểu lầm.

Diệp Khai tự nhiên không thừa nhận, lập tức kêu lên.

- Ai, bất kể nói thế nào, đây đều là đứa bé đầu tiên của đời thứ tư Diệp gia chúng ta.

Trong miệng nhị lão gia tử lẩm bẩm, tâm tình cũng có chút kích động, không nhìn ra được ông là đại nhân vật chấp chưởng Quân ủy, biểu hiện lúc này của ông chẳng khác gì một vị lão nhân nhận được tin vui của con cháu.

Sau đó nhị lão gia tử lại phàn nàn:

- Thiên Chính cũng bị mấy đứa mang theo hư mất, loại chuyện này còn gạt cả ông, đây đều là trách nhiệm của cháu.

- Vì sao lại là trách nhiệm của cháu?

Diệp Khai bất mãn hỏi.

- Tiểu Hoan nào có bổn sự kia, để cho Thiên Chính nghe theo lời nói của hắn? Đây rõ ràng là cháu khuyến khích Thiên Chính đi theo lừa dối, bằng không hắn làm sao có ý nghĩ như vậy?

Nhị lão gia tử phân tích nói.

Diệp Khai nghe xong lời này cũng không hề phản bác, dù sao Lê thúc xác thực là bị hắn kéo đi theo.

Nhưng hiện tại cũng tốt, cửa ải của nhị lão gia tử xem như đã thông qua được, chỉ chờ đợi tiêu diệt thêm từng bộ phận, chỉ cần thông qua Diệp lão gia tử, sự tình xem như đã qua, về phần bác cả Diệp Tử Kiện, ngược lại cũng không phải chuyện gì lớn.

Hai vị lão gia tử nếu đã thừa nhận sự thật, Diệp Tử Kiện cũng không khả năng nói thêm lời gì, tối đa là trách mắng Diệp Kiến Hoan vài câu, sau đó lại an ủi con dâu Trầm Tuyết mà thôi, đương nhiên, cụ thể nên giải quyết như thế nào cũng không cần Diệp Khai đi quan tâm.

Qua thêm giây lát, nhị lão gia tử cùng Diệp Khai đi vào trong phòng bệnh, lại ngắm nghía em bé một chút, sau đó nói chuyện với Tần Như Hinh.

Ánh sáng trong phòng khá tối, bởi vì cân nhắc ánh sáng kích thích ánh mắt của sản phụ cùng em bé, cho nên cửa sổ đều được kéo màn, mà ngọn đèn cũng dùng công suất nhỏ, nghe nói là vì phòng ngừa ảnh hưởng.

Nếu không phải như thế nhị lão gia tử cũng không tới mức xem Tần Như Hinh là Trầm Tuyết, dù sao tuy hai nàng đều rất đẹp nhưng gương mặt khác biệt thật rõ ràng.

- Tiểu Tần thị, không cần lo lắng, từ từ dưỡng sức, em bé rất đẹp!

Nhị lão gia tử tận khả năng bày ra thái độ mà mình cho rằng hòa ái nhất nói với Tần Như Hinh.

Chỉ là sau khi ông nói xong lời này, liền phát hiện sắc mặt của Tần Như Hinh cùng Diệp Kiến Hoan, thậm chí là Lê thúc đều có chút cổ quái.

- Ân? Ông còn nói sai cái gì sao?

Nhị lão gia tử thật hồ nghi hỏi, ông không khỏi nhìn qua Diệp Khai.

Diệp Khai không biết là chuyện gì xảy ra, hắn xòe hai tay tỏ vẻ mình không biết rõ tình hình.
Diệp lão gia tử nghe xong lời nói của Diệp Khai, ngược lại gật nhẹ đầu:

- Phải, chuyện này nếu gạt ông thì không được!

Kỳ thật người tuổi già đối với con cháu đời sau đều mang theo tâm lý cưng chiều, tuy Diệp lão gia tử quốc sự bận rộn, không có thời gian, nhưng không có nghĩa ông không có hứng thú khi nghe được tin vui này.

Trên thực tế ông cũng rất muốn tận mắt đi xem cháu cố gái kia, chỉ là thân phận của ông quá mẫn cảm, bất tiện đích thân đến bệnh viện.

Hơn nữa bất kể nói như thế nào, Tần Như Hinh cũng không phải người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Diệp Kiến Hoan, trở ngại vấn đề mặt mũi của Trầm Tuyết nên Diệp lão gia tử cũng không tiện tỏ vẻ gì, tối đa là ra mặt nói vài câu lại để Diệp Khai chiếu cố Diệp Kiến Hoan, để cho bọn họ không quá lo lắng vì thái độ của người trong nhà mà thôi.

Bất kể nói như thế nào chuyện này cuối cùng đã được giải quyết.

- Cháu chuyển lời về cho ông, nói với tiểu tử Diệp Kiến Hoan, đã sinh con thì nên đối đãi tốt với con gái nhà người ta, không nên ồn ào gây ra thị phi. Về phần bên chỗ Trầm Tuyết cũng nên trấn an cho tốt, nếu khiến cho dấm chua đổ bậy bạ, đừng trách ông thu thập nó!

Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai.

- Ai, cháu nhớ kỹ rồi!

Diệp Khai yên lòng, cuối cùng không nhục sứ mạng.

- Nếu đều đã đến thì ở lại ăn bữa cơm đi, thuận tiện nên uống chút rượu.

Diệp lão gia tử khiển trách mọi người một trận xong tâm tình ngược lại không tệ, chủ động gọi mọi người lưu lại ăn cơm.

Mọi người lập tức nở nụ cười, nếu Diệp lão gia tử phá lệ muốn uống rượu, vậy đã nói rõ tâm tình của ông không tệ, thoạt nhìn Diệp gia có thêm thành viên ảnh hưởng đối với Diệp lão gia tử vẫn rất tốt.

Tuy nhị lão gia tử đối với đồ ăn trong đại nội cũng không có nhiều chờ mong, nhưng đã thật lâu không có thời gian ăn cơm cùng đại ca, có một cơ hội cùng nhau ngồi uống rượu tâm tình đương nhiên là phi thường cao hứng.

Diệp Khai cuối cùng xem như được giải thoát, trong nội tâm hắn lại đang nghĩ ngợi, đợi tới khi con của mình xuất thế, không biết nên làm sao giải thích với người trong nhà bây giờ?

Đây cũng là một vấn đề thật đau đầu ah, mình lại không có người nào giúp đỡ nói chuyện!

- Đây là rượu ngon.

Nhị lão gia tử uống một hớp rượu, lập tức liền tỏ vẻ.

- Rượu Nguyên Tương đã bảo tồn mấy chục năm, đương nhiên là không tầm thường.

Diệp lão gia tử hồi đáp.