Quan Môn
Chương 779 : Khó giải quyết tối hậu quả
Ngày đăng: 12:50 18/04/20
Đối với chuyện này, nhất định là phải chú ý điều tra cho rõ, truy cứu trách nhiệm, bồi thường thích đáng. Bằng không mà nói, chỉ số gia quyến của người bị nạn mà bất mãn cũng đã tạo thành nhiễu loạn lớn rồi.
Mà một việc khó khăn lớn nhất đúng lúc này chính là xử lý mấy người công nhân làm thuê chết vì tai nạn lần này.
Bởi vì do những người này đều là tạm thuê, rất nhiều người đều làm việc theo tính chất là làm khoán. Phía mỏ quặng cũng không phát lương riêng cho bọn họ, mà chỉ kết toán theo tính chất làm khoán, cho nên muốn tra rõ nhân số làm thuê đó cũng không phải là chuyện dễ dàng gì/
Nói tóm lại, việc xử lý sự cố lần này thật đúng là một củ khoai phỏng tay mà.
Mặc dù cách ra khỏi khu cứu trợ đầu tiên, nhưng mà Bí thư Tần Phương Trần cũng không đồng ý với đề nghị trực tiếp về lại thành phố Đông Sơn của Diệp Khai, mà vẫn ở lại huyện Tử Lăng, đi vào nhà khách chính phủ của huyện,
Huyện Từ Lăng thật ra cũng chẳng được coi là huyện, tuy rằng cũng là huyện vùng núi, nhưng huyện này tương đối giàu, ít nhất mức độ sinh hoạt của người dân ở đây cũng không tới nỗi tệ. So với mặt bằng ở thành phố Đông Sơn thì cũng được coi là trên mức bình thường rồi.
Nhà khách chính phủ của huyện được xây khá tráng lệ, hơi giống với khách sạn cấp tỉnh.
Đương nhiên, dựa theo lệ cũ, nhá khách chính phủ cấp huyện cũng sẽ không xây cao tầng gì, toàn bộ chỉ có chừng bốn tầng nhỏ, đại khái bên trong có chừng một trăm gian phòng, chỉ có điều các phòng thông nhau, lại được bài trí theo phong cách xa hoa mà thôi.
Đương nhiên, căn phòng ở đây cho dù xa hoa cũng không thể xa hoa quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với tiêu chuẩn của khách sạn ba sao mà thôi. nhưng mà ở trong một huyện vùng nói lại có được tiêu chuẩn như thế, thật đúng là chuyện khó mà có được.
Đối với mấy người lãnh đạo đã sống quen trong khách sạn, có tới nơi đây cũng sẽ cảm thấy khá ổn, ít nhất là có thể ngủ được khá thoải mái.
Hơn nữa những người phục vụ bên phía nhà khách chính phủ này đều là những cô gái chừng hai mươi tuổi mà thôi. Dáng người ai nấy đều thon thả, người cao ráo, ít nhất cũng phải trên một mét sáu mươi năm, nên cũng không thấy quá thấp, lại không quá cao. Cách ăn nói cũng rõ ràng mạch lạc, đúng tiêu chuẩn tiếng phổ thông.
Có thể thấy được, chính quyền huyện vì để làm tốt công tác ở khu nhà khách này thật tốn không biết bao nhiêu công sức.
Về phần nói đầu bếp bên trong nhà khách. Ngoài những đầu bếp biết làm chút món ăn đại trà, còn có thể lợi dụng những món ăn dân dã trong núi, mà làm được nhiều món ngon đặc sản của nhà nông. Đối với những lãnh đạo đã ăn quen thịt cá, đây cũng là thể nghiệm khá hiếm gặp.
Nói tóm lại, đây đều là nơi khá tốt, ăn, ngủ đều rất tiện lợi, cũng rất thoái mái.
Về phần nói nhà khách này cuối cùng có lợi cho phía nào, thế thì cũng không tiện đoán ra.
Chỉ là Bí thư Tần Phương Trần cùng đám người Diệp Khai sau khi đi vào trong nhà khách rồi, trong lòng cũng không thể trở nên thoải mái hơn được.
Vừa về tới nhà khách, Bí thư Tần Phương Trần liền gọi điện cho Bí thư Nhạc Sơn ngay trước mặt Diệp Khai, báo cáo lại toàn bộ tình hình bên này một.
- Tình hình tương đối thảm đạm, diện tích gặp tai họa lên tới chừng một km vuông, khu gặp tai họa nghiêm trọng lên tới chừng hơn nửa km vuông. Những phòng ốc gặp nạn hoàn toàn đối lập lại với những ảnh chụp lúc trước, có chừng ba mươi căn nhà ở giữa. Về phần nhân số thương vong, hiện tại vẫn đang cẩn thận thống kê.
Tần Phương Trần cũng hiểu rõ, hiện tại quan trọng nhất chính là giữ lại những chứng cớ ban đầy, say đó mới có thể điều tra được nhân số gặp họa. Thậm chí là có thể tra ra được nhưng tin tức về thân phận của số người làm thuê đó. Nếu như những tài liệu này lại bị ai đó cố ý hủy diệt, chuyện này thật sự sẽ trở thành bản án không đầu mất.
Tần Phương Trần hắn dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng đều không thể xác định được nhân số gặp nạn chuẩn xác.
Kết quả như thế, đối với Bí thư Tần Phương Trần đã công tác trên chiến tuyến Kỷ luật Thanh tra giám sát nhiều năm mà nói, hiểu nhiên là không thể nào tiếp nhận được. Cho nên hắn đồng ý với đề nghị của Diệp Khai, lập tức động thủ, đi xử lý chuyện này.
- Nếu tôi đã đi không được, thế thì sáng sớm ngày mai, anh quay lại thành phố Đông Sơn xử lý chuyện này đi.
Bí thư Tần Phương Trần nói với Diệp Khai.
Hiện tại trời đã tối muộn rồi, hơn nữa trời lại còn đang mưa, đường núi khó đi, bọn họ cũng chưa quen thuộc tình hình giao thông ở đây, không nên mạo hiểm nữa,
Mưa tầm tháng bốn, tháng năm đúng là không nhỏ,
Chỉ là huyện Từ Lăng lại chính là thượng nguồn của mấy con sông, cho nên nước mưa lần này đều chảy từ trên núi xuống, tụ lại cùng một chỗ, chảy tràn trên mặt đường có thể ngập tới tận mu bàn chân.
Cũng may là địa thế ở đây cao thấp rõ ràng, rất nhanh nước liền chảy thẳng xuống dưới, chảy xuống mấy con sông ở dưới chân núi. Cả đêm đều có thể nghe tiếng nước sông chảy rầm rầm, ngay cả bên trong nhà khách đều có thể nghe được rõ ràng.
Mãi cho tới tận sau nưa đêm, mưa mới dừng lại.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Khai thức dậy liền ăn chút đồ ăn sáng, là bánh nướng áp chảo cùng đặc sản cây dầu của huyện Từ Lăng, sau đó liền chào tạm biệt Bí thư Tần Phương Trần, lái xe đi về thành phố Đông Sơn.
Dọc theo đường đi, con đường được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, không còn chút dáng vẻ phong trần gì nữa, không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.
Bọn họ lái xe hơn hai giờ đồng hồ liền chạy tới nội thành thành phố Đông Sơn.
Diệp Khai đầu tiên liền đi trụ sở của công ty Hưng ở thành phố Đông Sơn, tụ họp cùng hai người cảnh vệ của hắn.
Thị trấn Khang Thành của huyện Từ Lăng xảy ra sự cố cháy nổ, lúc này đại bộ phận người ở thành phố Đông Sơn còn không biết.
Sau khi sự tình xảy ra, phía huyện Từ Lăng liền bảo nhau tiến hành phong tỏa, sau đó phía thành phố Đông Sơn cũng ý thức được đi ngăn chặn lại con đường chủ yếu đi xuống huyện Từ Lăng, cho nên hiện tại tin tức vụ nổ vẫn trong phạm vi hạn định.