Quan Môn

Chương 815 : Gặp trên đường đi

Ngày đăng: 12:51 18/04/20




- Nhất Sơn bộ trưởng không khỏi quá khiêm nhường, tuổi tác của ngài còn đang trẻ, con đường sau này còn dài, không chừng sẽ có một ngày liền lên chức.

Diệp Khai cười tỏ vẻ nói.

- Nào có chuyện dễ dàng như vậy được, dù sao cái tuổi của ta đây còn chưa có chiếm ưu thế.

Lưu Nhất Sơn đối với Diệp Khai, cũng không có làm bộ làm tịch gì, chê cười, trước khi Bộ trưởng Niếp Vân Phi tuyên bố bổ nhiệm Long đại tỉnh trưởng, thời khắc trọng yếu như vạy, đều kéo lấy Diệp Khai vào trò chuyện, lực ảnh hưởng của Diệp Khai há có thể khinh thường?

Hắn đối với Diệp Khai nói ra:

- Ngươi xem nhân gia Chủ tịch tỉnh Chính Tiết, tuổi mới hơn bốn mươi, đó mới là tuổi còn trẻ, chúng ta đều đã lớn hơn 50 rồi, không có bao nhiêu không gian để phát triển nữa.

Nghĩ đến chuyện này, Lưu Nhất Sơn không khỏi liếc nhìn Diệp Khai, đối với hắn cực kỳ hâm mộ không thôi.

Sinh trong gia đình có gia thế như vậy thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác lại tài giỏi hơn người, khắp nơi đều được nâng đỡ, tuổi còn trẻ mà đã là cán bộ cấp Sở có thực quyền rồi, mình làm đến cán bộ cấp Sở thì tuổi đã là bao nhiêu, hình như là bốn mươi tuổi à nha.

Với tư cách là Bộ trưởng tổ chức Tỉnh ủy, không gian phát triển của Lưu Nhất Sơn xác thực không lớn, muốn tiến thêm một bước, thì chính là tranh thủ chức vụ Thường vụ Phó chủ tịch tỉnh hoặc là Phó bí thư Tỉnh ủy, muốn nhảy lên hai cái chức vụ này khả năng là nhỏ nhất đấy, dù sao hắn cũng không có chỗ dựa càng thêm chắc chắn hơn rồi.

Với tư cách là chức vị mấu chốt như Chủ tịch tỉnh và Bí thư trong Tỉnh ủy, cả nước cũng chỉ có hơn 60 cái vị trí, thực là một củ cải trắng một cái hố, cũng không xuất ra một vị trí mới, há lại lấy được dễ dàng như vậy? Chiếm được vị trí kia, đều là cấp bậc trong ủy, kém nhất cũng phải là dự khuyết trong ủy mới được, thế nhưng bây giờ hắn ngay cả tư cách nhập môn đều chưa có đạt được.
Diệp Khai tỏ vẻ nói.

- Nào có chuyện đó được, ha ha…

Trong lòng Lưu Nhất Sơn tự nhủ vị Diệp chủ tịch này đã minh bạch ý thân cận của mình rồi, cũng không uổng công chính mình tiết lộ cho hắn hai nhân vật trọng yếu trên quan trường ở thành phố Đông Sơn.

Với tư cách là Bộ trưởng tổ chức thành phố Đông Sơn, cùng với Phó chủ tịch kiêm cục trưởng cảnh sát thành phố Đông Sơn, hai người này xem như tương đối trọng yếu đấy, chẳng những có thể dùng ở trong hội nghị thường ủy để hô ứng với Diệp Khai, cũng có thể ổn định cho thành phố Đông Sơn, giữ gìn trị an xã hội, dù sao Bộ trưởng tổ chức cán bộ phụ trách phân công công tác cụ thể cho cán bộ, cục trưởng cách sát và Chủ tịch thành phố nắm trong tay công cụ cường lực, những điều này là không thể thiếu đấy.

Hắn đem hai người kia giao cho Diệp Khai, coi như là trợ giúp cho Diệp Khai thật lớn.

Đương nhiên rồi, lát nữa Lưu Nhất Sơn còn phải phân phó cho hai đồng chí này một phen, bằng không mà nói, hai bên tiếp nhận không tốt, vạn nhất nước tiểu mà không trúng một cái bầu, vậy thì phiền toái.

Đối với Diệp Khai mà nói, trong lòng của hắn cũng tương đối cao hứng đấy.

Hắn đã nhận được Tỉnh ủy trao quyền, trong hai tháng tiếp theo này, coi như là chính đảng giao cho làm việc, có thể làm rất nhiều chuyện, điều chỉnh đội ngũ cán bộ là việc nhất định phải làm, mà đã có Bộ trưởng tổ chức phối hợp rồi thì ý đồ của mình lại càng dễ dàng quán triệt xuống dưới, bằng không mà nói, đối phương chỉ cần dùng một cái chiến lược kéo dài, thì đã có thể làm cho nhiều bố trí của mình không công mà lui.

Về phần Phó chủ tịch kiêm cục trưởng cảnh sát phối hợp, đối với ý nghĩ muốn chỉnh đốn trị an ở thành phố Đông Sơn mà nói, cũng tương đương mấu chốt đấy, nếu như đối phương không thể phối hợp hữu hiệu với lời nói của mình, hắn cũng không ngại bắt đi mấy nhân vật cầm đầu, hiện tại đối phương đã chủ động phối hợp, dĩ nhiên là nhẹ nhõm hơn nhiều.