Quan Môn

Chương 825 : Chủ tịch thành phố cứu mỹ nhân

Ngày đăng: 12:51 18/04/20




Diệp Khai lên xe, chợt nói:

- Muốn tìm một đối thủ thể lực ngang nhau thật không phải là chuyện dễ dàng.

- Nhị thiếu gia vì sao phải chơi bóng với bọn họ?

Cam Tĩnh chợt hỏi.

- Xâm nhập quần chúng thôi…

Diệp Khai đáp một câu:

- Muốn làm tốt công tác địa phương, xâm nhập quần chúng là yêu cầu cơ bản nhất, anh phải đem chính mình biến thành như người địa phương, hơn nữa phải để người địa phương tiếp nhận anh từ tận trong lòng, bằng không mà nói bị người bài xích cùng căm thù, anh làm sao mở rộng công tác?

- Cũng đúng…

Cam Tĩnh gật đầu nói.

Xe chạy tới phía trước, chợt phát hiện đằng trước có người đang la lớn, còn có bóng người xô đẩy, tựa hồ đang nổi lên tranh chấp.

Đột nhiên nghe được phía trước có người la hét ngay thời gian đã tối thế này thật sự cảm thấy có chút kỳ quái.

Vào thời điểm này đại đa số người thích ở lại trong nhà, nhất là thanh âm kia hình như là của một cô gái, điều này lập tức làm người khác liên tưởng tới một ít chuyện không tốt.

- Nhìn xem là tình huống gì!

Diệp Khai cảm giác mình là quan phụ mẫu thành phố Đông Sơn, không thể ngồi xem những chuyện khả nghi như vậy phát sinh, vì vậy nói với Lý Hải.

Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, chỉ là hiện tại mùa hè mặc dù là ở vùng núi nhưng nhiệt độ không thấp, bởi vậy ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn thấy có người nhàn hạ đi dạo bên ngoài.

Có người rảnh rỗi không ngủ được đi chơi giải trí, cũng có một ít sạp hàng bán thức ăn gì đấy.

Cam Tĩnh nhấn ga lái xe đi qua.

Phương hướng đèn xe chiếu tới phía trước sáng ngời, chỉ thấy một cô gái mái tóc rối bời tán loạn đang bị hai tiểu lưu manh lôi kéo, nàng đang liều mạng giãy dụa, quần áo đã xốc xếch muốn rách, một chiếc giày cao gót không biết văng đi nơi nào.

- Cứu mạng…

Thấy được ngọn đèn cô gái lập tức lớn tiếng hét lên.

- Kêu con mẹ mày…

Một tiểu lưu manh thấy thế giận dữ, lập tức tát tới, không tát trúng mặt cô gái nhưng lại đánh trúng đầu vai nàng, đem chiếc áo của nàng lật ra một nửa lộ cả chiếc áo lót bên trong.

- Chiếu đèn con mẹ mày mà chiếu, bớt lo chuyện người!

Tiểu lưu manh còn lại nhìn về hướng xe của Diệp Khai mắng to.

Nhưng rất hiển nhiên người trong xe hoàn toàn không cần cho bọn hắn mặt mũi.

Cam Tĩnh mở đèn xe sáng quắc, ngọn đèn sáng như tuyết lập tức làm hai tiểu lưu manh cảm thấy mình hoàn toàn không còn chỗ nào che giấu.
- Ah…

Cô gái càng thêm hoảng sợ, có chút không biết phải làm sao.

Đây không phải vừa thoát ra miệng hổ lại tiến vào hang sói?

Trong lòng của nàng thùng thùng nhảy loạn, không biết nếu chọc tức vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi này mình sẽ gặp phải phiền toái gì không?

Cho dù nàng từ trong miệng chị dâu hiểu rõ được nhiều bí mật trong quan trường, rất nhiều cán bộ bề ngoài đạo mạo nhưng sinh hoạt lại phi thường hỗn loạn, rất khó nói vị chủ tịch trẻ tuổi trước mặt cũng không có ham mê như thế đi? Trong nội tâm nàng rất loạn, hối hận mình ăn mặc mỏng manh như vậy đi ra ngoài.

Ai biết Diệp Khai cũng không vuốt bao lâu trên đùi nàng, chỉ thoáng sờ nhẹ đã tìm được tất chân kéo dần xuống tận bàn chân, lộ ra chân ngọc trắng nõn.

Cô gái cau mày, hiển nhiên Diệp Khai cởi bỏ tất chân của nàng đã tác động lên vết thương trên cổ chân, chỉ là nàng vẫn chịu đựng không kêu ra tiếng mà thôi.

- Đã bị bầm tím rồi…

Diệp Khai quan sát một chút nói ra:

- Còn trầy một lớp da, nhưng không tính là nghiêm trọng, nếu không lưu lại vết sẹo thì thật đáng tiếc hình dáng hoàn mỹ…

Cô gái nghe được lời nói của Diệp Khai không khỏi có chút thẹn thùng, mặc dù nói tính cách của nàng khá hướng ngoại hơn nữa bướng bỉnh, nhưng dù còn quá nhỏ, chỉ mới bước ra xã hội, nghe được nam nhân đánh giá chân của mình vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.

Chỉ là ánh đèn trên xe chiếu xuống có thể chứng kiến bàn chân xinh xắn không chút vết tích, thon dài hoàn mỹ vô cùng.

Đúng lúc này Cam Tĩnh cùng Lý Hải đã quay trở lại.

- Nhị thiếu gia, đã giáo huấn cho bọn hắn một trận, gãy tay gãy chân!

Cam Tĩnh có chút hưng phấn nói với Diệp Khai.

- Ra tay có phải hơi ác chút hay không?

Diệp Khai có chút nghi hoặc hỏi.

- Không sao cả, đi bệnh viện đều chỉnh lại được, nhưng phải tốn tiền, một năm nửa năm cũng đừng mong vận động mạnh!

Lý Hải ở một bên giải thích.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Tốt, xử lý loại chuyện này các anh lành nghề hơn tôi rồi!

Cô gái nghe xong cảm thấy có chút kinh hãi, trong lòng tự nhủ đây là chủ tịch thành phố sao, đám thủ hạ vừa ra tay liền đem người ta đánh gãy tay gãy chân, so với những kẻ lăn lộn hắc đạo còn hung ác hơn.

- Nhị thiếu gia, đã tìm được giày cùng túi xách của vị tiểu thư này.

Lý Hải ngồi ở ghế cạnh tài xế đem túi xách đưa tới, ngoài ra còn một chiếc giày, cũng may không hỏng mất.