Quan Môn
Chương 835 : Thật ra tôi cũng là một con cá nheo
Ngày đăng: 12:51 18/04/20
Diệp Khai giải thích nói với Trần Tĩnh:
- Chỉ có một vị ngư dân mà cá Xác- đin luôn sóng rất khỏe mạnh, cho nên số tiền ông ta kiếm được cũng nhiều hơn những người khác gấp bội. Để tiếp tục duy trì, ông ta đã giữ bí quyết này rất kỹ, mãi cho tới khi ông ta chết, mọi người mở ngăn chứa cá của ông ta ra, mới phát hiện bên trong lại có thêm một con cá nheo.
- Vì sao chứ?
Trần Tĩnh nghe xong, có chút ngạc nhiên, không biết con cá nheo đó có tác dụng gì chứ? Chẳng lẽ nó chính là bác sĩ trong loài cá hay sao?
- Hóa ra cá nheo là loài cá có nguồn thức ăn chủ yếu là các loài cá bé hơn. Sau khi bỏ nó vào trong bể chứa cá, bởi vì hoàn cảnh lạ lãm sẽ bơi lội khắp bốn phía. Mà đám cá Xác- đin sau khi phát hiện thấy một phần tử lạ này cũng sẽ thấy sợ hãi hơn, thêm bơi lội đi nhiều phía. Kể từ đó, cá Xác- đin cũng sẽ còn sóng trở lại bến cảng. Cái đó gọi là hiệu ứng cá nheo.
Diệp Khai nói tiếp.
- Tôi hiểu rồi, ý của anh đúng thật ra là đám phóng viên chúng tôi nên xem như phần từ đối nghịch đối với ngành sản xuất.
Trần Tĩnh cuối cùng cũng hiểu rõ ý của Diệp Khai.
- Ừm, chính là ý như thế.
Diệp Khai gật đầu đáp lại.
Trên thực tế, với tư cách là hệ thống phát ngôn tuyên truyền của giới quan trường, phong cách ngôn ngữ của báo chí tạp chí cơ hồ đều giống nhau, rất ít có thể chứng kiến ai có lối viết văn riêng để bộc lộ tư tưởng của bản thân. Điều này không phải bởi vì không có nhân tài ưu tú, mà là thể chế không cho phép.
Có rất nhiều bài viết, anh chỉ cần độc câu đầu tiên là đã có thể đoán ra câu cuối cùng được viết như thế nào rồi. Lối văn chương kiểu cách như thế dường như đã thống trị hệ thống tuyên truyền non nửa thế kỷ rồi.
Cũng mãi cho tới mấy năm gần đây, các loại truyền thông dần dần thả lỏng hơn một chút, cũng đưa ra một số chuyên mục quan tâm tới dân sinh, có can đảm lên tiếng, nói ví dụ như một số chuyên mục thăm hỏi của đài CCTV, những chuyên mục đó được xem như chính yếu của hệ thống tuyên truyền.
- À, là như thế à…
Diệp Khai do dự một chút, sau đó mới lên tiếng:
- Thật là có chút không khéo rồi, tôi phải vội vàng về lại thủ đô, trong nhà cũng bắt đầu thúc giục, ông giúp tôi giải thích lại với Bí thư An nhé, nói rằng lần sau có cơ hội tới tỉnh Nhạn Nam, tôi nhất định sẽ tới bái phỏng.
- À, được, được thôi.
Tề Vũ Thanh nghe xong, lập tức đồng ý.
Trần Tĩnh nghe xong liền cười nói:
- Anh đúng là mặt to tai lớn, người ta Bí thư tỉnh ủy mời anh tham gia tiệc tối, thế mà lại trực tiếp từ chối.
- Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, ăn cơm trưa xong chúng tôi đã lên kế hoạch đi về rồi, thật sự là không có thời gian.
Diệp Khai xua hai tay nói.
- Ừm, tôi hiểu rõ, còn vội về thủ đô đính hôn cơ mà. Sở đại tiểu thư chính là người tình trong mộng của bao nhiêu thế gia đệ tử, lại bị Diệp nhị thiếu cướp về tay.
Trần Tĩnh nói:
- Các người mà đính hôn, không biết là bao nhiêu con tim vớ nát như thủy tinh rơi trên đất nha.