Quan Môn
Chương 857 : Không được giơ tay biểu quyết
Ngày đăng: 12:51 18/04/20
Những người này của Diệp Khai, đều là nhân vật lớn, cho nên lúc bọn cảnh vệ gọi, cũng có một ít kỹ xảo.
Ví dụ như ở trước măt của Diệp Khai, nhắc tới Diệp Tử Bình, gọi là Diệp bí thư, nhắc tới Diệp lão gia tử, gọi là lão gia tử, nhắc đến Diệp Tử Kiện chính là Diệp bộ trưởng, nhắc đến Diệp Tử Sơ chính là Diệp tư lệnh, còn có Nhị lão gia tử, thì là tương đối phân biệt rồi.
Nói tóm lại, nhất đại gia tử cùng ở một nơi, không có ước định cách gọi, còn thật không tốt để xử lý.
Đặt ở trong gia đình người bình thương, nếu như nhắc tới lão gia tử, vậy khẳng định đó là phụ thân rồi, hết lần này tới lần khác bên phía Diệp Khai tương đối phức tạp, cách gọi cũng không giống với gia đình bình thường.
- Như thế nào, có phiền toái ?
Diệp Kiến Hoan lại hỏi.
- Không có chuyện gì, lão gia tử gọi ta tới nói chuyện, chờ một chút ta quay lại nói chuyện này với ngươi.
Diệp Khai lắc đầu nói.
Nếu như chỉ là việc của ngày hôm nay, Diệp Khai còn thực không có gì phải lo lắng đáy, chuyện này cho dù như thế nào, cũng là hắn có lý, huống chi còn có Sở lão gia tử tôn đại thần này, cũng có thể mang ra để che chở.
Vì vậy Diệp Khai liền từ trong đám người đi ra, lên tiếng chào Sở Tịnh Huyên, sau đó mới đi vào căn phòng bên trong.
- Lão gia tử gọi anh ấy làm gì nhỉ?
Sở Tịnh Huyên nghe Diệp Khai nói, Diệp lão gia tử gọi hắn nói chuyện, trong nội tâm có chút hiếu kỳ, liền đi tới hỏi Diệp Kiến Hoan.
- Ta cũng không biết, thần thần bí bí, có thể là chuyện mà chúng ta không thích hợp để biết.
Diệp Kiến Hoan nhún vai một cái nói.
Tuy đều là dòng chính trong nhà, nhưng mà Diệp Khai là quan lớn trong nước, thân phận bất đồng, cho nên Diệp lão gia tử tìm hắn nói chuyện, rất có thể là từ chuyện tình liên quan đến công tác, những chuyện này lại không phải là chuyện mà đám đệ tử bọn hắn thích hợp nghe.
Mặc dù thân là đệ tử của một gia đình chính trị lớn, nhưng ở một số vấn đề quan trọng, bọn hắn cũng không thể so sánh với một số người, trừ phi là những chuyện này không quá quan trọng, không phải hạn chế giữ bí mật.
- Không phải là chuyện hôm nay chứ?
Sở Tịnh Huyên lẩm bẩm một câu, liền nghĩ đến chuyện phát sinh trên đường vào hôm nay.
Lúc đó Diệp Khai ra tay xác thực đủ nặng, vạn nhất đánh chết người, chuyện này còn thực không xử lý tốt.
Tuy nhiên dùng công tác bảo vệ an toàn của cảnh vệ, cùng đối phương nắm giữ hung khí, còn có lý do đối phương tiến hành công kích đội xe, có thể giải thích được, nhưng mà dù sao Diệp Khai cũng nổ súng với người khác.
Súng đối với côn bổng, coi như là cường thế hơn rồi, nếu như là người của đối phương muốn nắm lấy điểm này để lý luận, ngược lại cũng không phải là không thể chiếm được ưu thế, nhất là sau khi nã một phát súng cuối cùng khiến cho Lý Minh Hiên ngất đi, trước đó lại nổ ba phát súng, cũng không cần phải nhất định làm như vậy, mà là tồn tại khả năng báo thù riêng.
- Giang bá bá tốt, người nói có đạo lý, sự thật chính là sự thật, nhân tình chính là nhân tình, cũng không cần phải trộn lẫn vào làm gì, các vị lãnh đạo coi trọng tiểu tử, là phục phận của tiểu tử, chuyện này, quả quyết sẽ không khiến cho các vị cảm thấy đã nhìn nhầm người.
Diệp Khai đối với đồng chí Giang Thành có chút khom người, nhưng mà lời lẽ lại tỏ vẻ chính nghĩa nói.
Biểu lộ trên mặt mọi người đều có chút cổ quái, cảm thấy Diệp Khai nói như vậy, ngược lại giống như là trong nháy mắt hóa thân thành nữ thần chính nghĩa, làm cho người ta cảm thấy không thể bắt bẻ được.
Bất quá, tình hình thực tế của chuyện này đến tột cùng là như thế nào? Mặc dù là có vài vị trong thường ủy đều ủng hộ Diệp Khai, thực sự cho rằng người ta thêu dệt vô căn cứ, cố ý làm ra chuyện hắn nổ súng đả thương người để hủy tiền đồ của hắn.
- Vậy ngươi hãy nói một chút xem, mọi người sẽ xét xem chuyện này như thế nào.
Đàm Thắng Kiệt nói ra.
- Không phải cũng có mấy lão đồng chí sẽ đến sao, đợi đến khi bọn họ đến, ta nói luôn cũng được, coi như là mọi người đều biết, tránh khỏi lại phí một phen tốn nước miếng.
Diệp Khai rất nhẹ nhàng tỏ vẻ nói.
- Cũng tốt.
Đồng chí Giang Thành nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Bất quá bởi như vậy, Diệp Khai cũng có một chút thời gian cùng các vị lãnh đạo nói chuyện phiến vài công về công tác.
Đối với rất nhiều người mà nói, có thể cùng với một trong những vị lãnh đạo này tâm sự về chuyện công tác, đều là may mắn ngàn năm có một, Diệp Khai lại có thể ngồi với nhiều vị lãnh đạo như vậy, bàn về công việc, thật sự là quá hiếm thấy.
- Diệp Khai đồng chí, ngươi bây giờ đang công tác ở thành phố Đông Sơn, có cảm tưởng gì?
Hồng Chính đồng chí lại hỏi.
Với tư cách là Phó tổng giám đốc về kinh tế chủ đạo, Hồng Chính đồng chí đối với chuyện của Diệp Khai, vẫn là vô cùng quan tâm.
Hôm nay đã gặp được, lại có thời gian, hắn đương nhiên sẽ thuận tiện hỏi mấy câu, lý giải về chuyện này.
- Chúng ta tìm thời gian nói chuyện riêng được không?
Diệp Khai lại hỏi, sau đó hắn liền nói thêm một câu:
- Chưa hẳn tất cả mọi người đều muốn nghe ta tự biên tự diễn a.