Quan Môn

Chương 874 : Sờ nhầm người

Ngày đăng: 12:52 18/04/20




Trên thực tế, ở yến hội đột nhiên xuất hiện một nhân vật khả nghi, đây đối với sự kiện tổ chức tiệc tối của người Hàn Quốc mà nói, là một khiêu chiến cực lớn, bọn hắn không rõ ràng được là người này từ nơi nào đi ra, nhưng mà phải hiểu rõ thân phận của hắn cũng là việc rất tất yếu đấy.

Diệp Khai tinh tường điểm này, cho nên cũng không khiến cho Lý Hiền Xu khó xử, vì vậy thoải mái để vị mỹ nữ cao gầy này kéo cánh tay của mình, hướng về phía khác đi tới, ở bên kia, một vị trung niên ục ịch nhìn có hơn 50 tuổi, đang cùng mấy vị ngoại quốc chậm rãi nói chuyện, nghe được, nhưng hẳn là ngôn ngữ của bốn quốc gia trở lên đấy.

Nhân tài ngoại giao! Diệp Khai nghe xong, liền âm thầm cười nói.

Trên thực tế, đối với những nhân viên công tác ngoại giao này mà nói, chỉ cần nắm giữ ngôn ngữ của quốc gia mình, hơn nữa là tiếng Anh, cũng liền không sai biệt lắm, dù sao hiện tại vô luận là đi tới chỗ nào, ngươi chỉ cần biết tiếng Anh, đều có thể có được trợ giúp hữu hiệu, không đến mức nửa bước khó đi.

Lý Hiền Xu nắm tay Diệp Khai đi tới, liền đối với vị trung niên ục ịch kia nói vài câu, trong đó nhấn mạnh ba chữ Diệp Tương Kiền, hiển nhiên là hướng vị đại sứ Hàn Quốc này giới thiệu thân phận Diệp Khai.

- Nguyên lai là Diệp chủ tịch! Thật sự là ngưỡng mộ đã lâu ! Tại hạ là tmv, là đại sứ Hàn Quốc, xin được chỉ giáo nhiều !

Người trung niên ục ịch nghe xong, lập tức hơi kinh ngạc mà nhìn dk, dùng tiếng Hán nói với hắn.

- Xin chào đại sứ Thôi.

Diệp Khai cũng thể hiện ân cần thăm hỏi.

Bỗng nhiên gặp được đại sứ Nam Hàn, Diệp Khai cũng có chút ngoài ý muốn. Vốn là hắn cho rằng sau khi đi vào, hắn là công tác đơn giản chút, chỉ cần tìm được vị mỹ nữ trong mục tiêu kia, tìm cơ hội kiểm tra cái mông cô nàng đó, sau đó lấy thứ đồ đó dính lên thân thể cô ả, coi như mọi sự đại cất rồi.

Thế nhưng không nghĩ tới vừa mới đến đã bị Lí Hiền Xu theo dõi, còn dẫn hắn tới gặp đại sứ Nam Hàn.

Nhưng mà đại sứ Nam Hàn Thôi Minh Viễn lại cảm thấy rất hứng thú với Diệp Khai, cũng thể hiện hoan nghênh.

- Diệp công tử có thể tham dự tiệc tối của tệ quấn, thật đúng là vinh hạnh của tệ quấn chúng tôi,

Thôi Minh Viễn nói.

- Đại sứ khách khí rồi.

Diệp Khai cũng xá giao vài câu.

Đại sứ cũng coi như thể diện của một quốc gia, nghiêm khắc mà nói thì nên gọi là đại sứ đặc mệnh toàn quyền mới đúng, là đặc phái viên ngoại giao cao cấp nhất của một quốc gia, do một tổng thống của một quốc gia điều động tới một quốc gia khác, được hưởng đãi ngộ công sứ, lễ ngộ cấp cao, có quyền thỉnh cầu tiếp kiến tổng thống nước mà mình đang trú đóng, đàm phán cùng các quan viên cao cấp của quốc gia đó.

Về phần nói công sứ nếu so với đại sự lớn hơn một cấp, không khỏi tiếp nhận sự điều động của tổng thống của một quốc gia này với tổng thống của một quốc gia khác. Việc bổ nhiệm của vị đó cũng không phải nhận được sự đồng ý của quốc gia tiếp nhận. Tương đối mà nói thì việc thay đổi, tiếp nhận hay không khá là thoải mái.
Lí Hiền Xu thấy Diệp Khai đột nhiên thay đổi, không khỏi có chút giật mình, không biết sao hắn đột nhiên lại thế, lập tức mở to hai mắt nhìn lên, toàn bộ lực chú ý đền tập trung vào khuôn mặt Diệp Khai.

- Thật xin lỗi, động tác hơi mạnh.

Diệp Khai ý thức được bản thân mình hơi phân tâm, không khỏi lên tiếng xin lỗi Li Hiền Xu.

Chỉ là tay trái của hắn cũng theo tiềm thức đi dọc xuống dưới, luồn theo đường viền mép vày của Lí Hiền Xu mà đi vào bên trong, trượt xuống bờ mông cong. Chỉ trong thoáng chốc, một vật nho nhỏ liền dính vào trong đó.

- A…

Bộ phận mẫn cảm của cô nàng đột nhiên bị Diệp Khai sờ soạng như thế, sắc mặt lập tức đỏ lên,

Cô nàng cũng không ngờ tới vị công tử hào hoa như thế lại có thể làm được hành động bỉ ổi hèn mọn đến vậy, đây quả đúng là hành dộng vô cùng phi lễ mà.

Bản thân Diệp Khai cũng sửng sốt, không nghĩ tới tay trái cả mình lại không nghe lời, tự giác trượt tới bên trong quần của Lí Hiền Xu.

Cho dù là nho nhỏ phi lễ thì cũng chẳng tính là đại sự gì, tối đa Lí Hiền Xu cũng chỉ phàn nàn một tiếng, sắc mặt không hòa nhã mà thôi. bởi vì Diệp Khai có thể thấy được vì mỹ nữ Nam Hàn này không có ác cảm với hắn, thậm chí còn có chút hảo cảm.

Chỉ là trong lòng hắn vẫn âm thầm kêu khổ, bởi vì ban nãy sờ nhầm người, tiện tay dính luôn món đồ mà Tương Hiền Thông giao cho lên người cô nàng rồi.

Trong lòng Lí Hiền Xu có chút không vui, sắc mặt cũng đỏ lên.

Nếu như không phải là đang ở nơi quan trọng như thế, hai người lại đang thu hút sự chú ý của mọi người, cô tuyệt đối sẽ vật một cái qua vai, ném Diệp Khai xuống.

Cô cũng không phải là loại con gái tay trói gà không chặt, mà là cao thủ vật lộn Taekwondo đai đen.

Vừa rồi động tác như thế kia của Diệp Khai làm cho Lí Hiền Xu cảm thấy bản thân mình thật sự bị vũ nhục. Cô là nhân viên ngoại giao, không phải là vũ nữ, sao có thể để cho đám đàn ông tùy ý sờ mông được.

Nhưng mà Lí Hiền Xu vẫn nhịn xuống, dù sao đây cũng chẳng phải là việc tốt gì, mà Diệp Khai cũng chỉ là lướt qua rồi dừng lại, chứ không tiếp tục làm gì quá đáng, khiến cô cảm thấy vừa rồi chỉ là vô ý thức đụng phải thôi.

Hơn nữa, nếu như xé to chuyện này ra, không chừng lại bị một số nhân vật bụng dạ khó lường công kích, làm cho trở thành sự kiện ngoại giao giữa hai nước Trung Quốc cùng Nam Hàn.