Quan Môn

Chương 883 : Càng mỹ lệ, càng nguy hiểm

Ngày đăng: 12:52 18/04/20




Cảm giác của hắn rất nhạy cảm, bởi vì khi Nam Cung Vân cùng ngón tay vuốt ve quanh cổ hắn, Diệp Khai xác thực cảm giác như tóc gáy muốn dựng đứng, nhưng chỉ là trong tích tắc.

- Không thể tưởng được cảm giác của anh vẫn thật linh mẫn.

Trong ánh mắt Nam Cung Vân lộ ra thần thái kỳ dị:

- Không tệ, nếu như tôi có sát tâm đối với anh cũng chỉ là chuyện trong tích tắc.

- Nhưng cô không có lý do gì để đối phó tôi cả.

Lúc này Diệp Khai cảm nhận được nguy hiểm thối lui, cũng giống như nước thủy triều rút xuống, tới rất nhanh mà đi càng nhanh hơn.

Tâm tình của hắn lập tức liền buông lỏng, ánh mắt sáng ngời nhìn Nam Cung Vân, ý định tìm ra sơ hở trên người nàng.

Ánh mắt Diệp Khai rất nhanh rơi lên trên móng tay của Nam Cung Vân, hắn chú ý tới một việc, tuy móng tay của Nam Cung Vân được tu bổ rất mượt mà chỉnh tề, nhưng móng tay ngón út tựa hồ lại có cảm giác bất thường.

Kim loại?

Diệp Khai lập tức đưa ra kết luận, móng tay ngón út của Nam Cung Vân không phải là thật sự, mà dùng một loại kim loại chế thành, thoạt nhìn vật này là đầu sỏ gây nên cảm giác nguy hiểm cho hắn.

Cảm giác của Nam Cung Vân cũng phi thường nhạy cảm, nàng liền chú ý tới ánh mắt của Diệp Khai đang dừng lại trên ngón út của nàng, không khỏi có chút kinh ngạc:

- Không nghĩ tới anh rõ ràng lại có thể phát hiện ra bí mật này?

- Cảm giác của tôi gần đây phi thường linh mẫn…

Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân nói.

Nam Cung Vân thoáng do dự, sau đó dùng tay phải đem móng tay giả gắn trên ngón út tay trái tháo xuống, sau đó có chút tò mò hỏi:

- Nếu anh đã phát hiện nguy hiểm, vì sao không lập tức làm ra phản ứng? Bằng cảm giác của tôi, tôi cảm thấy anh không phải là không có sức đánh trả!

- Bởi vì tuy tôi cảm nhận được sát khí, nhưng không cảm nhận được sát ý!

Diệp Khai suy nghĩ một chút đáp:

- Tôi nghĩ với thân phận của cô đã đi vào đại lục đương nhiên còn có rất nhiều chuyện muốn làm, không đến mức động sát ý với tôi đi?
Diệp Khai cười cười, tiện tay lấy ra hộp Durex, sau đó vứt cho Nam Cung Vân.

Đáng tiếc chính là Diệp Khai ném không mạnh tay nên chiếc hộp rơi xuống trước người nàng.

Nam Cung Vân nhìn thấy, lắc đầu, khom lưng xuống muốn nhặt lên chiếc hộp, Diệp Khai lại làm ra tư thái như muốn động thủ trước, đi tới, chứng kiến Nam Cung Vân cúi người xuống, áo ngủ ngắn ngủn không che được phong quang bên dưới, lúc này đã lộ ra vòng eo mảnh khảnh, cùng chiếc quần lót hoa văn kia.

Diệp Khai tựa hồ giống như có chút không nhịn được hấp dẫn, thuận tay nhẹ nhàng vỗ lên mông Nam Cung Vân.

- Ba…

Một tiếng vang dội thanh thúy.

- Nha?

Nam Cung Vân lập tức đứng thẳng dậy, trong ánh mắt nhìn Diệp Khai tràn đầy tức giận, hiển nhiên cảm thấy phi thường bất mãn vì kiểu động chân động tay của hắn.

- Thật có lỗi, có chút thuận tay rồi…

Diệp Khai lập tức biểu đạt áy náy:

- Cô cũng biết tôi làm người khó tránh khỏi tật phong lưu, đây chỉ là động tác theo thói quen thôi!

Nam Cung Vân nhìn chằm chằm Diệp Khai một lúc, mới lắc đầu nói:

- Lần sau không nên tiếp tục loại hành vi này, rất dễ dàng rước lấy họa sát thân cho anh!

Nói xong nàng hơi lắc vòng eo, không biết từ chỗ nào đã rút ra một sợi tơ mỏng bằng kim loại, hàn quang sâu kín lóe sáng đã chứng tỏ vật kia là lợi khí giết người sắc bén.

- Ti…

Diệp Khai nhìn thấy không khỏi hít sâu một hơi lạnh:

- Quả nhiên…càng mỹ lệ thì càng nguy hiểm ah!