Quan Môn
Chương 930 : Mạch suy nghĩ dần dần tinh tường
Ngày đăng: 12:52 18/04/20
Nếu như Đặng Kim Hữu không nói sai thì kế hoạch lần này của huyện Phương Thạch có căn cứ theo khoa học, ít nhất Diệp Khai cho rằng việc giao trồng cây đào mật gì đó trong huyện vùng núi xác thực là phương pháp kiếm tiền rất tốt.
Lý do mà đối phương quấy nhiễu việc này đơn giản là vì nghĩ hạng mục gieo trồng cây đào mật không có tiền đồ, mặc dù có trồng cũng không bán được ra ngoài, sớm muộn gì cũng biến thành đống phân, còn nói sở dĩ trong huyện mở rộng việc gieo trồng là vì kiếm lời bỏ túi riêng.
Nhưng loại lý do này lại không có chứng cớ xác thực, cho nên rất dễ dàng bị người đánh ngã.
Hiện tại huyện Phương Thạch xác thực tồn tại vấn đề vận chuyển khó khăn, nhưng sau khi đường cao tốc kiến thành thì giao thông của huyện Phương Thạch sẽ thông suốt vô cùng, bao nhiêu hàng hóa cũng có thể vận chuyển được ra ngoài.
Những người lãnh đạo huyện Phương Thạch lựa chọn gieo trồng cây đào mật vẫn có ánh mắt nhìn xa tinh tường.
Diệp Khai suy tính một lúc, muốn kiến tạo thành đường cao tốc cũng phải dùng hai ba năm thời gian, lúc này nếu như có thể chứng thực hạng mục gieo trồng, đến khi đó đường cao tốc hoàn thành, căn cứ gieo trồng cây đào mật của huyện Phương Thạch cũng hoàn toàn đủ thời gian đưa sản phẩm ra thị trường, không hề chậm trễ.
Về phần nói lãnh đạo trong huyện mua cây giống kiếm lời bỏ túi riêng gì đấy, lý do này càng đứng không vững. Dù sao chuyện này cũng không phải tìm công ty tư nhân mua giống, mà là cùng Sở nghiên cứu nông nghiệp cấp quốc gia cùng nhau hợp tác làm hạng mục, chất lượng cây ươm được bảo đảm, còn có nhà khoa học chuyên môn xuống chỉ đạo, có thể nói lãnh đạo huyện Phương Thạch vì chuyện này đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
- Lão Đặng, anh vừa nói như vậy tôi ngược lại muốn đến huyện Phương Thạch nhìn xem thử một chút.
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này, không khỏi cảm thấy có chút hứng thú nói với Đặng Kim Hữu.
- Nếu Diệp chủ tịch chịu xuống thị sát công tác, bọn họ nhất định sẽ thật cao hứng!
Đặng Kim Hữu nói:
- Nếu như được lãnh đạo thành phố ủng hộ, cán bộ cơ sở càng thêm dễ dàng làm công tác. Dù sao tôi chỉ được phân công quản lý hệ thống cảnh sát, lực ảnh hưởng trong phương diện này thật không đủ.
Nói tới bắt người thì Đặng Kim Hữu thật thành thạo, nhưng nhắc tới việc nắm bắt kiến thiết kinh tế, tuy không nói hắn không giỏi giang, nhưng theo người ngoài nhìn vào lực lượng của hắn nhất định là không đủ, dù sao hắn được phân công quản lý công tác không phải kinh tế đó thôi.
Lần này nếu như không phải huyện Phương Thạch xảy ra sự cố ấu đả thì Diệp Khai cũng không khả năng phái Đặng Kim Hữu đi xử lý tình huống.
Là nữ nhân, mà vẫn không thể tiếp nhận được loại chuyện này?
- Chỉ Đồng, chị nói em có vẻ quá yếu ớt đi, dù gì cũng là phóng viên đại truyền hình, sự tình gì chưa từng nhìn thấy, có cần vì chút chuyện như vậy mà mệt mỏi đến thế hay không?
Điền Thanh đẩy chén cơm, có chút bất đắc dĩ nói:
- Chiều nay chị còn phải đến đơn vị một chuyến, em đừng để chị có thêm lo lắng cho em đi?
- Chiều nay chị phải đi ra ngoài sao?
Từ Chỉ Đồng nghe xong có chút tâm thần bất định.
Nói thật lòng, bỏ lại nàng một mình nơi này, trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi, mặc dù nói đang ở trong đại viện thành ủy, nhưng là biệt thự của Diệp Khai, làm trong lòng nàng có chút lo lắng.
Hơn nữa xảy ra chuyện lúc giặt quần áo, hiện tại nàng nhìn thấy Diệp Khai không nhịn được liên tưởng tới vụ đồ lót, liền cảm thấy giật mình.
- Em cũng đừng nghĩ lung tung, Diệp chủ tịch tuy trẻ tuổi nhưng là người rất có nguyên tắc, sẽ không làm xằng bậy đâu!
Điền Thanh thấy nàng lo lắng, liền mở miệng an ủi.
Nhưng sau khi Điền Thanh nói ra lời này chính nàng cũng không dám tin tưởng.