Quan Môn

Chương 945 : Mắt lé xem người

Ngày đăng: 12:53 18/04/20




Phản ứng của Giang Hiểu Mai xem như trung quy trung củ.

Là phó chủ tịch thường vụ mới tới, hơn nữa còn là cán bộ từ trung ương phái xuống, khoe khoang thân phận cũng là việc nên làm.

Nếu như nói nàng hiểu rõ được tình huống của cán bộ thành phố Đông Sơn, biểu hiện ra quá rõ ràng, thì rất dễ dàng làm cho Mộc Uyển Dung cảm thấy cảnh giác.

Là bí thư thành ủy tân nhậm, Mộc Uyển Dung hiểu rõ tình huống đội ngũ cán bộ Đông Sơn, đây là chuyện rất bình thường, bởi vì bí thư chuyên nắm giữ việc kiến thiết đội ngũ cán bộ, tự nhiên phải dùng nhiều tâm tư một chút.

Nhưng nếu như phó chủ tịch thường vụ chú ý tình huống của cán bộ quá mức, vậy sẽ rất dễ dàng khiến cho người khác cảnh giác, ít nhất trong nội tâm Mộc bí thư sẽ có ý nghĩ không tốt.

Cho nên Giang Hiểu Mai lựa chọn bỏ quyền, đồng thời rõ ràng tỏ vẻ tôi đối với tình huống Đông Sơn không quen thuộc, vừa rồi tôi nhắc tới chuyện kia chỉ là xuất phát từ góc độ công tác đơn thuần mà thôi, cũng không nhằm vào bất luận kẻ nào.

Nhóm ủy viên thường ủy ngược lại không có mấy người phản đối, vì vậy sự tình phái chủ nhiệm văn phòng thành ủy Tôn Kế Hải đi thủ đô thúc đẩy công tác tiết mục cuối năm đã được quyết định xuống.

Trong nội tâm Lý Văn Hải lúc này có một chút phức tạp, hắn nhìn ba cự đầu Đông Sơn, một người tuổi trẻ đắc chí, một người cao thâm khó lường, lập tức cảm giác mình đã quá già.

Trước kia một mực ở lại trong Đông Sơn xưng vương xưng bá, cảm thấy không có chuyện gì mà mình làm không được, nhưng bây giờ nhìn lại nguyên lai ý nghĩ của mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại mà thôi.

Nếu thật sự gặp phải người cứng rắn, mình chỉ có thể nhượng bộ lui binh, căn bản không có lực lượng chính diện giao phong.

Sau khi tiệc rượu đã tan, mọi người trực tiếp gặp mặt những diễn viên tham gia diễn xuất, thân thiết bắt tay chụp ảnh, bên văn phòng thị chính còn tặng vật kỷ niệm cho diễn viên, mọi người đều thật cao hứng.

- Các đồng chí, qua thêm một thời gian là ngày lễ rồi, quân dân liên hoan, cùng nhau ủng hộ, từ trước tới nay đây là truyền thống tốt đẹp của Đông Sơn chúng ta, đến lúc đó mọi người vất vả một chút. Nhưng mà còn có chút vấn đề cần chú ý…

Diệp Khai phát biểu trước mặt mọi người, vạch ra một ít việc còn thiếu sót, lại đưa ra yêu cầu thật cao cho nhân viên công tác trong tổ đạo diễn.

Trước kia Diệp Khai thường ra vào trong công ty giải trí của Diệp Kiến Hoan, cũng có nhiều tiếp xúc với các đạo diễn, hơn nữa hắn lại có được kiến thức phong phú, tự nhiên là vừa nói liền đúng trọng tâm, mọi người nghe được thật chăm chú.

Giang Hiểu Mai ở một bên nghe xong trong nội tâm cũng có một ít kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Khai nói chuyện thật ngay ngắn rõ ràng, nhịp nhàng ăn khớp, lại làm cho người cảm thấy phi thường tin phục, chính nàng ngược lại đã có chút xem thường hắn.

Đối với nền tảng của Diệp Khai Giang Hiểu Mai hiểu rõ một ít, dù sao nàng là cán bộ Đoàn trung ương, còn là cán bộ được bộ trưởng trung tổ bộ Niếp Vân Phi điểm danh, trước đó đã được nhắc nhở, biết rõ Diệp Khai là người của Diệp gia, nhưng lại không nói thêm gì khác, Niếp Vân Phi cũng không nhắc nhở sâu hơn.

- Nói tóm lại, chúng ta vừa phải bảo trì tình huống đặc sắc vừa dung nhập nhân tố lưu hành hiện đại, cùng nhau tiến triển mới có thể làm cho người yêu thích hơn thôi…
- Cán bộ bản thổ Đông Sơn chúng ta hôm nay đã hao tổn hơn phân nửa, những người khác nên đoàn kết lại, bằng không mà nói thật không còn ngày lành nữa đâu!

Lý Văn Hải nói với mọi người.

Nói tới mọi người, thật ra chỉ là hắn và Tôn Kế Hải, Đoạn Phi mà thôi.

Lần trước bí thư Ủy ban tư pháp Triệu Thế Lễ tuy bỏ phiếu ủng hộ họ, nhưng mọi người dù sao cũng không hề cùng đường.

- Tôi nghĩ không dễ dàng…

Đoạn Phi lắc đầu nói:

- Hiện tại ba vị đầu sỏ đều không phải người lương thiện, tôi lo lắng dưới lực nghiền áp của họ chúng ta căn bản không có khả năng liên thủ đối phó, thay vì phân ra mà mưu tính, còn có một tia sinh cơ.

- Ý của anh muốn nói chúng ta làm bộ tách ra, từng người đầu nhập vào môn hạ đối phương?

Lý Văn Hải nhìn Đoạn Phi, ngữ khí bất thiện hỏi ngược lại.

- Như vậy không tốt sao? Còn hơn là không rõ ràng được tình huống, bị người liên thủ kéo xuống đi?

Đoạn Phi cũng vặn hỏi ngược lại.

Lý Văn Hải nghe xong thật lâu không nói gì, trên thực tế hắn hiểu ý tứ của Đoạn Phi, chỉ là hắn là nhân vật trọng yếu trong lực lượng bản thổ, không cam lòng nhận thua như thế.

Huống hồ hắn dù sao cũng là một phó bí thư thành ủy, muốn quăng chỉ phải quăng với bí thư thành ủy hoặc chủ tịch thành phố đi? Tuy Giang Hiểu Mai cũng là cán bộ cấp chính sảnh, nhưng dù sao cũng là phó chức, so sánh lại hắn còn lớn tuổi hơn, bảo hắn làm sao có mặt mũi quăng dưới trướng Giang Hiểu Mai đây?

Nếu như không luận cấp bậc của Giang Hiểu Mai, phó chủ tịch thường vụ còn phải nằm dưới quyền hắn.

Đây cũng là bi ai của Lý Văn Hải, người khác đều có thể lựa chọn chủ tử của mình, nhưng hắn chỉ có thể độc lập chèo chống, bằng không người bên dưới còn ai tin được hắn, hiệu trung với hắn?