Quan Môn

Chương 959 : Băng sữa đậu nành

Ngày đăng: 12:53 18/04/20




- Lão Đoạn, sao anh tự dưng lại đi bắt giữ Hầu Tiểu Sơn?

Trong điện thoại, phó bí thư Lý Văn Hải có chút không vui hỏi.

- Ý tứ của lãnh đạo chủ yếu trong thành phố, lại còn có thật nhiều bằng chứng về sổ sách của Cục cảnh sát trong huyện, không thể không điều tra.

Đoạn Phi hồi đáp.

- Ý tứ của Diệp Khai?

Lý Văn Hải nghe xong lại hỏi.

Mộc Uyển Dung vừa mới đến thành phố Đông Sơn, không thể nào là ý của nàng, bởi vậy Lý Văn Hải liền nghĩ tới Diệp Khai, ngoại trừ Diệp Khai không còn người nào xứng được với danh xưng lãnh đạo chủ yếu của thành phố này rồi.

- Phải!

Đoạn Phi gật đầu thừa nhận.

Kỳ thật chuyện này quan hệ không lớn tới Ban kỷ luật thanh tra thành phố, nếu không phải Diệp Khai kiên quyết yêu cầu người của Ban kỷ luật thanh tra bắt người thì Đoạn Phi cũng không khả năng nhiều chuyện như vậy.

Nhưng ở trong mắt Lý Văn Hải, chuyện này có chút không đơn giản rồi.

Đoạn Phi hẳn là phải ở chung một chiến tuyến với hắn, xem như tạm thời hình thành quan hệ minh hữu, lần trước từng hợp tác qua, nhưng mà Đoạn Phi nhanh như vậy lại làm việc cho Diệp Khai, không thể không làm Lý Văn Hải cảm thấy lo lắng.

- Hầu Tiểu Sơn có lẽ không có vấn đề gì lớn đi, người kia tôi cũng hiểu một chút, mấy tật vặt có lẽ còn có, nhưng không khả năng có vấn đề gì lớn. Bên Ban kỷ luật thanh tra nếu điều tra không có chuyện gì thì thả người đi!

Lý Văn Hải nói với Diệp Khai.

- Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, Diệp chủ tịch đang nhìn chuyện này chằm chằm đâu.

Đoạn Phi hừ lạnh một tiếng nói:

- Huống hồ vốn không phải là chuyện đại sự gì, nhưng Hầu Tiểu Sơn lại còn ở trước mặt đám cán bộ huyện Phương Thạch muốn rút súng chống cự người của Ban kỷ luật thanh tra thành phố, chính vì như vậy không việc cũng biến thành việc lớn rồi!

- …

Lý Văn Hải nghe xong không khỏi có chút ngạc nhiên, sau hồi lâu mới lên tiếng mắng:
Nam Cung Vân hỏi Diệp Khai.

Lần thứ nhất lúc nhắc tới điều kiện, có nói tới một tỷ đô la đầu tư, đồng thời còn xây dựng trường học, chuyện này Nam Cung Vân luôn ghi nhớ trong lòng, lúc này muốn hỏi thăm Diệp Khai một tiếng, trên thực tế nàng muốn xem hắn có an bài gì đặc biệt hay không?

Dù sao số đầu tư lớn như vậy phóng tới nơi nào đều là chiến tích thật lớn, sẽ cho người thêm điểm không ít.

- Ha ha, để bên thành phố Minh Châu đi!

Diệp Khai nghe xong liền nở nụ cười.

Trên thực tế đầu tư một tỷ đô la đặt nơi khác căn bản không thể hiện đủ giá trị xứng đáng, nhưng là tiêu điểm cải cách, thành phố Minh Châu không thể nghi ngờ là một nơi đầu tư cực tốt, chỉ tính tân khu Phổ Giang Đông đủ đem khoản đầu tư này tiêu hao hết.

Diệp Khai là con trai, tự nhiên là không có lý do giao chỗ tốt cho cha hắn Diệp Tử Bình.

- Tốt, cứ quyết định như vậy đi!

Nam Cung Vân nghe xong cũng yên tâm không ít.

Ít nhất Diệp Khai không đến nỗi buộc nàng bỏ tiền vào địa phương hoang vắng, như vậy bỏ số tiền lớn tới Minh Châu hồi báo sẽ phi thường phong phú.

Nam Cung Vân đã sớm nghiên cứu qua tình huống trong nước, biết rõ thành phố Minh Châu có cơ hội phát triển rất lớn, là một nơi tốt để đầu tư.

Qua một hồi đầu bếp đưa lên thêm một món ăn, là băng sữa đậu nành.

- Thật là thú vị!

Nam Cung Vân nhìn thấy, không khỏi nhướng mày cười nói, hiển nhiên thật thưởng thức đầu bếp bỏ nhiều tâm tư.

- Nhà hàng này có thể thường đến.

Diệp Khai ăn cơm, gật đầu tỏ vẻ.

Đôi khi ăn cơm phải xem tâm tình xấu tốt, nhìn đồ ăn tinh xảo, hương vị ngon, sẽ ăn được nhiều một chút, đối với nhân vật lớn như bọn hắn mà nói, ẩm thực là chuyện đại sự có lợi cho khỏe mạnh.