Quan Môn
Chương 963 : Ủy lạo
Ngày đăng: 12:53 18/04/20
Sau khi Đặng Kim Hữu rời đi, Diệp Khai quay về văn phòng làm việc thêm một lát.
Khoảng năm giờ chiều, Mộc Uyển Dung gọi điện thoại tới cho hắn, hẹn nhau cùng đi tham dự hoạt động ủy lạo tại quân phân khu.
- Đặng phó chủ tịch không đi được.
Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung:
- Bên kia xảy ra chuyện gấp, tạm thời phải đi qua xử lý công việc, đoán chừng là phải bề bộn không ít.
- Phó bí thư Lý Văn Hải cũng xin phép nghỉ, nói là bệnh bao tử lại tái phát!
Mộc Uyển Dung nói.
- Lý Văn Hải có bệnh bao tử?
Diệp Khai nghe xong có chút kỳ quái, chỉ cảm thấy lúc trước khi ăn cơm Lý Văn Hải uống rất nhiều rượu, không giống như người có bệnh bao tử, không khỏi cảm thấy có chút nghi ngờ.
Nhưng Lý Văn Hải không đi được cũng không quan hệ gì tới đại cục, chỉ cần ba vị cán bộ cấp chính sảnh cùng có mặt cùng vài vị ủy viên thường ủy đến xem như đã cho đủ mặt mũi tư lệnh quân phân khu Quách Toàn Nghĩa, những người khác vắng mặt cũng không sao cả.
Quả nhiên vào năm giờ rưỡi chiều mọi người tập hợp ngoài cổng đại viện thành ủy, sau đó dùng hơn mười chiếc xe cộng thêm bốn chiếc xe cảnh sát dẫn đường, hai chiếc xe tải chở theo vật tư ủy lạo cùng nhau chạy về hướng quân phân khu.
Hơn một tiếng sau đã đi tới ngoài cổng lớn quân phân khu nằm trên núi.
Tư lệnh quân phân khu Quách Toàn Nghĩa đã sớm đứng ở cổng lớn chào đón, đây là lễ phép tất yếu.
Hộ tống Quách Toàn Nghĩa còn có hơn mười vị quan quân quân phân khu, quân hàm từ thượng tá đến thiếu tá, hẳn đều là chiến hữu thân mật của hắn, mặt khác còn có hơn mười nữ binh, mặc chỉnh tề, tư thế hiên ngang, nhìn thật bắt mắt.
Trước cổng lớn quân phân khu treo băng rôn màu đỏ, mặt khác nhìn vào bên trong phát hiện đầy hào khí ngày lễ, không chỉ có băng rôn vòng hoa, còn có bong bóng quảng cáo gì đấy, nhìn qua phi thường long trọng.
- Hoan nghênh hoan nghênh, chào Mộc bí thư, Diệp chủ tịch, chào các vị!
- Diệp chủ tịch, anh còn dám nói chưa từng chơi súng trường, thuật bắn thật khó lường ah!
Nhóm người Quách Toàn Nghĩa nhìn thấy cũng chấn kinh.
Nếu như nói Diệp Khai là quân nhân thì dễ giải thích hơn một ít, có thể bắn ra thành tích này có không ít người, nhưng một chủ tịch thành phố trẻ tuổi lại bắn được thành tích như vậy, không thể không làm người cảm thấy giật mình.
Bọn họ đều là người trong quân lữ, tự nhiên hiểu được hai phát đầu tiên Diệp Khai chỉ thăm dò, ba phát kế tiếp mới là tiêu chuẩn thực sự.
Nếu súng ống cũng chuẩn xác, hai phát đầu tiên chưa chắc kém bao nhiêu.
Rất hiển nhiên, nếu Diệp Khai tiếp tục bắn tiếp sẽ ngày càng tốt hơn.
- Chỉ là chơi đùa thôi, chơi đùa thôi…
Diệp Khai cũng không bắn tiếp, cười ha ha đứng lên, vỗ vỗ bụi, đi tới bên chiếc dù che nắng gần bên nghỉ ngơi.
Quách Toàn Nghĩa đi qua, cười nói với Diệp Khai:
- Diệp chủ tịch, thuật bắn của anh cũng không phải chơi đùa, hẳn từng luyện qua đi? Nếu chỉ chơi súng lục chưa hẳn có thể bắn được trình độ như thế.
Súng lục cùng súng trường hoàn toàn là hai cảm giác bất đồng, Quách Toàn Nghĩa chơi súng lão luyện, tự nhiên hiểu rõ khác biệt, vì vậy hắn thật không tin tưởng Diệp Khai chưa từng chơi súng trường qua.
- Thật sự chưa chơi qua, trong nhà mặc dù có người ở trong quân đội nhưng trước kia tôi đến trường, sau đó ít có cơ hội vào quân doanh, trước kia từng đánh cuộc với người khác chơi súng lục, gần đây không có cơ hội chơi qua.
Diệp Khai nói tới đây chợt nhớ tới Tạ Quân Ngọc.
Lần trước bị đại sư phụ nhắc nhở, cùng nàng ước định chuyện song tu, tính toán cũng đã nên tới thời gian.