Quan Môn
Chương 982 : Sặc Đi Lên!
Ngày đăng: 12:53 18/04/20
Lời nói của bí thư Nhạc Sơn vô cùng rõ ràng, thái độ vô cùng tinh tường.
Đối với loại chuyện buôn lậu thuốc phiện, thái độ nội địa luôn trước sau như một, cứ suy nghĩ năm xưa cả vương triều Đại Thanh vì muốn cấm nha phiến mà phải đánh trận cùng người Anh và người Pháp, tuy thất bại nhưng có thể nhìn ra được quyết tâm lúc đó.
Nguy hại của nha phiến như thế nào không cần phải nói dài dòng, chính phủ một quốc gia có trách nhiệm chắc chắn sẽ không cho phép loại chất độc này gây hại quốc dân tồn tại, cho nên nghiêm khắc đả kích phần tử tội phạm buôn ma túy là chuyện nhất định phải làm.
Ngày 6 tháng 8, một doanh bộ đội quân khu tỉnh Hà Đông tiến vào chiếm giữ núi Tây Câu huyện Phương Thạch, phụ trách canh gác khu gieo trồng thuốc phiện nơi này.
Đây là chuyện rất bình thường, mặc dù nói anh túc là nguyên liệu chế biến thuốc phiện, nhưng đồng thời cũng là nguyên liệu của thật nhiều loại thuốc trong y học, hiện tại bên này xảy ra vấn đề, mà cả khu gieo trồng anh túc đều đã chín tới, có thể thu hoạch.
Cho nên căn cứ nguyên tắc có thể lợi dụng mang về sử dụng trong y học, thu hoạch vẫn là chuyện cần thiết, sau khi thu hoạch xong lại đốt thì đã trở nên sạch sẽ.
Chính vì như thế những nhân viên kỹ thuật cùng công nhân gieo trồng trước kia đều tạm thời bị giữ lại, cưỡng chế bọn họ làm xong công tác, sau đó tiến hành xét duyệt, phân biệt, người nào không có vấn đề lớn mới có thể thả ra.
Cùng lúc đó tổ điều tra trung ương cũng đã đến thành phố Đông Sơn, tiến hành điều tra xử lý vụ án gieo trồng thuốc phiện tại huyện Phương Thạch cùng thẩm tra công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh.
Bởi vì thế lúc này Diệp Khai xem như đã bớt việc, sinh hoạt công tác của hắn đã quay về quỹ đạo.
Bí thư huyện ủy Phương Thạch Kỷ Thành Vân cùng chủ tịch huyện Điền Lực Bình cùng nhau đến gặp Diệp Khai, vẫn là vì sự tình căn cứ gieo trồng cây đào mật.
Lần này tâm tình của Kỷ Thành Vân cùng Điền Lực Bình đã tốt hơn nhiều, đã không còn công ty Phồn Thịnh sau lưng quấy phá, chuyện này đã đơn giản nhiều hơn, thái độ của dân chúng đối với việc này trên căn bản có cũng được mà không có cũng không sao, dù sao đó là một mảnh núi hoang, nếu như có thể lợi dụng thì đối với ai cũng có lợi.
- Diệp chủ tịch, chúng tôi thật hi vọng có thể nhanh chóng tiến hành chuyện này, trước kia bởi đủ loại nguyên nhân đã làm trễ nãi không ít thời gian.
Tâm tình Điền Lực Bình khá vội vàng.
- Ân, tâm tình của các vị tôi hiểu được.
Diệp Khai gật đầu nói:
Ngưu Lãm Sơn nói:
- Hai ngày nay tôi nhàn rỗi không chuyện gì đã xem phương án cụ thể của huyện Phương Thạch các vị, cảm giác tổng thể không tệ lắm, tình huống núi non bên huyện Phương Thạch xác thực thích hợp gieo trồng cây đào, tôi nghĩ nếu không gặp phải thiên tai gì đó thì chuyện này có thể hoàn thành.
Trước kia Ngưu Lãm Sơn chuyên về kỹ thuật, sau đó ngày càng lớn tuổi mới chậm rãi lên tới vị trí tuần thị viên cấp phó sảnh, cấp bậc lên nhưng chức quan nhàn tản, nhưng trong công tác cụ thể vẫn còn có chút ánh mắt.
Mọi người còn đang nói chuyện thì bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Diệp Khai nhìn lại, là một người lạ, khoảng chừng năm mươi tuổi, nhìn vào có vài phần khí thế, có thể suy đoán là một cán bộ, không khỏi có chút kỳ quái, từ khi nào thành phố Đông Sơn có một cán bộ không hiểu quy củ ngay khi chủ tịch thành phố đang thăm người bệnh cũng dám tùy tiện đẩy cửa đi vào?
- Đổng thư ký trưởng…
Diệp Khai không nhận ra người kia nhưng người của tổ kiểm tra nhận ra, mấy vị kia lập tức liền lên tiếng chào hỏi.
Nhưng bị Đổng thư ký trưởng kia lại xụ mặt nói:
- Lão Ngưu, ông chịu tội lớn như vậy còn ở lại Đông Sơn làm gì? Tôi đưa ông quay lại tỉnh thành đi!
Sau đó hắn không chút khách khí nói:
- Thành phố Đông Sơn làm trò gì vậy, ngay cả tổ kiểm tra cũng làm xảy ra chuyện, lần này nếu không phải lão Ngưu mạng lớn còn không đem mạng già giao tại Đông Sơn hay sao?
Hắn vừa nói ra người trong phòng bệnh lập tức không lời gì để nói, mà ngay cả Ngưu Lãm Sơn nằm trên giường vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ vị Đổng thư ký trưởng kia vừa xuất hiện lại đổ ra một phen mắng người kiểu đó.
Thế nhưng hắn lại không hề nghĩ tới người đang đứng nơi đó chính là chủ tịch thành phố Đông Sơn Diệp Khai!
Ngay trước mặt Diệp Khai mà lại nói bậy về thành phố Đông Sơn, đây không phải là vẽ mặt người sao? Trong nội tâm Diệp Khai làm sao thoải mái?
Quả nhiên sắc mặt Diệp Khai lập tức tối sầm, âm u nhìn người kia.