Quan Môn

Chương 997 : Thật sự có người đến trộm chuông sao?

Ngày đăng: 12:53 18/04/20


- Đặng phó chủ tịch, có một tình huống anh cần chú ý một chút…



Sau khi Diệp Khai trở về liền gọi điện thoại cho Đặng Kim Hữu, an bài công việc.



- Được, tôi hiểu, tôi hiểu…



Đặng Kim Hữu nghe Diệp Khai nói chuyện, không ngừng gật đầu.



Chờ sau khi nói xong điện thoại, Đặng Kim Hữu gọi đội trưởng Viên Phương của chi đội hình sự đến.



- Đặng chủ tịch tìm tôi sao?



Viên Phương gõ cửa phòng làm việc của Đặng Kim Hữu, đi vào.



- Phải, có chút việc cần giao cho anh xử lý.



Đặng Kim Hữu vẫy vẫy tay, ý bảo hắn ngồi xuống sau đó dặn dò:



- Vừa rồi Diệp chủ tịch gọi điện cho tôi, có nói tới vấn đề của Đông Sơn Tự.



- Ah?



Viên Phương nghe được có chút khó hiểu.



Đông Sơn Tự có vấn đề gì chứ? Bên đó chỉ có một đống gạch ngói hoang tàn chồng chất, ngay cả người nhặt ve chai cũng không đến, địa phương như vậy lại có vấn đề gì đây?



- Theo Diệp chủ tịch nói bên Đông Sơn Tự có một chiếc chuông lớn phải không?



Đặng Kim Hữu chưa từng đi qua Đông Sơn Tự, vì vậy đối với tình huống bên kia không biết rõ ràng, hắn mang theo vẻ dò hỏi nhìn Viên Phương.



- Đúng vậy, có một chiếc chuông lớn, nghe nói là đồ cổ thời Đại Tống.



Viên Phương nghe xong lập tức trả lời:



- Nhưng chiếc chuông kia khá lớn, tuy Đông Sơn Tự bị hủy nhưng chuông vẫn còn, còn có hòa thượng dựng lều ở lại đó, mỗi ngày sớm tối đều gõ chuông, không ít người qua xem náo nhiệt nhìn vị hòa thượng kia gõ chuông hàng ngày đấy.




- Ai, không nói chuyện này nữa, ban ngày leo núi mệt mỏi quá đi, hiện tại em chỉ muốn ăn cơm, sau đó tắm rửa đi ngủ thôi.



Bùi Quân Thu vuốt vuốt bắp chân có chút nhức mỏi, không ngừng kêu khổ nói.



- Việc này chỉ oán chính em thôi, bình thường phải rèn luyện nhiều hơn mới được.



Diệp Khai cười nói:



- Ăn rồi ngủ, sẽ mập nhanh lắm đấy!



Quả nhiên chưa đầy một giờ trôi qua, ngay khi Bùi Quân Thu đi tắm rửa Diệp Khai nhận được điện thoại của Đặng Kim Hữu.



- Diệp chủ tịch, ngài đúng là liệu sự như thần ah!



Trong điện thoại thanh âm Đặng Kim Hữu cả kinh, nhìn ra được tâm tình lão Đặng khá kích động.



- Làm sao vậy, lão Đặng?



Diệp Khai phi thường bình tĩnh hỏi ngược lại.



- Diệp chủ tịch, tôi muốn báo cáo với anh một chút về chuyện chiếc chuông của Đông Sơn Tự.



Đặng Kim Hữu lớn tiếng nói trong điện thoại:



- Người của chúng tôi vừa truyền về tin tức, thật sự có người đánh chủ ý với chiếc chuông kia đâu!



- Không phải chứ?



Diệp Khai nghe xong lập tức kinh ngạc nói.



Mặc dù hắn nói có khả năng sẽ có người đi trộm chuông, nhưng trên thực tế là muốn quan sát động tĩnh, lần này nhân viên cảnh sát được phái ra báo cáo có người có ý đồ trộm chuông, điều này làm trong lòng hắn có chút kinh ngạc rồi.