[Dịch]Quan Môn
Chương 100 : Nàng thật ghen tỵ!
Ngày đăng: 05:28 16/09/19
Thật tình mà nói Diệp Khai cũng không có ý nghĩ thích đến quán cà phê ngồi trò chuyện.
Sở dĩ hắn xuất hiện tại đây chủ yếu là vì có hẹn với Bùi Quân Thu, nói là muốn hắn ra gặp mặt nàng một chút.
Diệp Khai đối với Bùi Quân Thu ngược lại có chút đau đầu, không biết nên làm sao định vị quan hệ giữa mình cùng nàng, nếu nói Bùi Quân Thu có hảo cảm với Diệp Khai thì đúng thật là không giả, nếu không nàng cũng không khả năng kéo Diệp Khai đi thưởng thức tiệc canh rắn, phải biết rằng quán canh rắn đó còn chưa chính thức mở cửa kinh doanh, người bình thường khẳng định không nếm được.
Chỉ là thân phận của Bùi Quân Thu quá mức mẫn cảm, mặc dù lúc đó trời tối hai anh em Trần Học Văn cùng Trần Học Vũ bị đánh không nhận ra hình người, Bùi Quân Thu bị bỏ xuân dược cần giải cứu mà Diệp Khai cũng không dám tự mình rút thương ra trận mà lại để Lâm Tư Vũ dùng quả dưa chuột thay nàng giải quyết.
Sự tình là như thế, tuy Diệp Khai đúng thật giải cứu Bùi Quân Thu thoát khỏi tay hai đứa cháu trai của Trần gia, phải nói là đại ân nhân của Bùi Quân Thu, cũng ngăn trở được một trận trình diễn thảm kịch loạn luân, thế nhưng nếu như hắn tự mình rút thương ra trận giúp Bùi Quân Thu giải quyết vấn đề, như vậy tính chất của chuyện kia đã hoàn toàn khác hẳn lúc ban đầu.
Nếu thật xảy ra chuyện như vậy, không riêng Bùi Quân Thu làm sao phản ứng, nói về đạo nghĩa thực sự là không sao nói thông suốt, mà Trần gia nhất định sẽ mượn việc này đến đả kích Diệp gia, bởi vì vậy mà thảm kịch cưỡng bức loạn luân không đạt của hai anh em Trần Học Văn cùng Trần Học Vũ sẽ biến thành Diệp Khai phát sinh quan hệ mờ ám trên giường với cháu dâu của Trần gia.
Tình huống như vậy Diệp Khai nhất định không cho phép phát sinh, là người luôn suy tính cẩn mật Diệp Khai tuyệt đối sẽ không tạo cho Trần gia bất cứ cơ hội nào phá rối.
Nữ nhân xinh đẹp khắp nơi đều có, với cảnh giới của Diệp nhị thiếu chỉ cần vẫy tay lập tức có biết bao người lao vào lòng, cần gì phải chạy đi trêu chọc phiền toái mà ngay cả chính hắn còn cảm thấy phi thường đau đầu?
Hiện tại xem ra hắn không đem bản thân mình lâm vào trạng thái bị động.
Không bắt được bất luận nhược điểm gì, cho dù Trần gia có thêm hai thái giám trẻ tuổi cũng không có biện pháp ngang nhiên chỉ trích Diệp gia, bởi vì bọn hắn không có bất kỳ lý do, hơn nữa một khi chuyện này bị hấp thụ ánh sáng rớt xuống đầu tiên chính là mặt mũi của Trần gia.
Nếu như không có đầy đủ lý do chính đáng, Diệp gia cũng không phải đối tượng mà tùy ý cho phép người khác dám trêu chọc.
-Không có chuyện gì không thể hẹn anh đi ra sao?
Thần sắc Bùi Quân Thu thật phức tạp nhìn qua Diệp Khai, thiếu niên nhỏ hơn mình tới sáu tuổi ngồi ngay trước mặt, nàng có chút buồn bực nói:
-Hôm nay trong lòng thật phiền, muốn tìm một người cùng đi ra uống rượu thôi.
-Uống rượu?
Diệp Khai lập tức cảm thấy có chút ngạc nhiên:
-Bây giờ là buổi sáng, làm gì có ai uống rượu giờ này? Hơn nữa, Bùi đại tiểu thư, nơi này cũng không phải quán bar mà là quán cà phê!
-Có ai quy định vào quán cà phê không được uống rượu đây?
Bùi Quân Thu không cho là đúng phản bác, nói xong liền từ trong lòng mình lấy ra một bình rượu nhỏ xíu.
Vừa mở nắp ra, một hương rượu nồng nàn liền nhẹ nhàng lan tỏa.
-Rượu ngon!
Diệp Khai ngửi được hương rượu, ngay lập tức đoán được đây là loại rượu ít nhất phải ngoài ba mươi năm, bằng không sẽ không có khả năng có hương rượu nồng nàn như vậy.
Bùi Quân Thu uống một ngụm, sau đó đưa bình rượu qua trước mặt Diệp Khai:
-Thử xem sao.
-Vậy…không được tốt đi?
Diệp Khai nhận lấy bình rượu nhỏ xíu bằng bạc, lại có vẻ do dự.
Dù sao cũng là đồ vật của Bùi Quân Thu, hơn nữa mới lấy ra từ trong ngực nàng, ngoài hương rượu nồng nàn còn mang theo một hương thơm cơ thể phụ nữ phảng phất, làm cho người say mê, Diệp Khai thật sự không dám hào sảng nhận lấy bình rượu liền uống.
Hơn nữa trên miệng bình rượu còn lưu lại chút son môi nhàn nhạt.
-Có gì không tốt?
Thoạt nhìn độ nồng của rượu không nhẹ, Bùi Quân Thu mới uống một hớp trên mặt đã lập tức đỏ ửng.
Loại rượu lâu năm luôn là như vậy, tuy uống vào thật sự rất ngon, nhưng tác dụng chậm thật lớn, lúc uống thì không có cảm giác gì lớn, nhưng lại thật dễ dàng làm người bị say.
-Đây xem như là gián tiếp hôn môi a…
Diệp Khai làm ra tư thái như ngửa đầu uống rượu, nhỏ giọng thì thầm.
Bùi Quân Thu trừng mắt lườm hắn, khẽ vươn tay, giật lại bình rượu trở về.
-Không muốn uống thì đừng uống.
Tuy Bùi Quân Thu nói như vậy, nhưng vẫn tìm cái cốc không đổ một chút rượu đi vào, sau đó giao cho Diệp Khai:
-Loại rượu này không nên uống nhiều, uống nhiều hỏng việc, nhưng uống chút ít vẫn có thể.
Diệp Khai mỉm cười nhận lấy cốc, uống một hớp nhỏ, quả nhiên cay nồng vô cùng, hương rượu nồng nàn mười phần.
Chỉ là Diệp Khai cũng có chút đau đầu, Bùi Quân Thu thường xuyên hớp từng ngụm từng ngụm nhỏ, khó bảo toàn sẽ không dính nước bọt, tuy hắn chỉ dùng cốc nhỏ uống, nhưng cũng sẽ không cách nào tránh khỏi uống phải nước bọt của Bùi Quân Thu đi!
-Hừ!
Sở Tĩnh Huyên đem chiếc muỗng bạc ném vào trong cốc cà phê, phát ra tiếng vang lanh canh.
Nam tử trẻ tuổi thấy thế cảm thấy cả kinh, không biết vì sao Sở đại tiểu thư đột nhiên lại cảm thấy khó chịu đây?
-Tĩnh Huyên tiểu thư, là mùi vị cà phê không hợp khẩu vị sao? Để tôi gọi bọn họ thay cốc khác.
Nam tử trẻ tuổi cẩn thận dò hỏi.
-Không cần, tôi muốn về thôi!
Sở Tĩnh Huyên sầm mặt đứng dậy, sau đó đi ra ngoài.
Đi ngang qua bàn của Diệp Khai cùng Bùi Quân Thu đang ngồi, Sở Tĩnh Huyên cố ý đụng phải ghế của Diệp Khai một cái.
Diệp Khai đang nói chuyện với Bùi Quân Thu, tự nhiên cũng không chú ý tới có người lại nổi ghen với hắn, cũng không ngờ lại là Sở gia đại tiểu thư cũng đang uống cà phê trong nhà hàng, còn nhìn thấy được hắn.
Nếu như nói hôm nay vận khí của Diệp Khai không tốt, cũng là bởi vì hắn cũng như Sở Tĩnh Huyên cùng tuyển quán cà phê có uy tín không tệ này.
Bị Sở Tĩnh Huyên đụng trúng, lúc này Diệp Khai mới chú ý tới có một cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh bên người dùng tay ôm khuỷu tay nhíu mày, hiển nhiên bị đụng không nhẹ.
-Thật có lỗi, tiểu thư không bị thương chứ?
Diệp Khai cảm thấy là do người ta đụng vào ghế của mình bởi vậy mới khách khí hỏi thăm.
Ai biết Sở Tĩnh Huyên còn chưa nói gì, nam tử trẻ tuổi đi theo phía sau đột nhiên gắt gỏng quát:
-Anh làm cái gì vậy? Để ghế chặn đường đi của người khác, làm người ta đụng bị thương, xin lỗi, lập tức xin lỗi!
Diệp Khai liếc nhìn nam tử trẻ tuổi, có chút nhíu mày.
Chuyện va chạm cũng không phải là chuyện gì lớn lao, hơn nữa nếu nói tới trách nhiệm tựa hồ cũng không liên quan gì tới hắn, hắn chỉ ngồi ở đó, cũng không ngăn cản gì ai, cô gái này là tự mình va chạm hắn, như thế nào ngược lại còn nói thành lỗi của hắn? Chuyện này nói thế nào đối phương cũng thật quá vô lý.
-Nhìn cái gì vậy, lại nhìn tôi đánh anh bây giờ!
Nam tử trẻ tuổi thấy Diệp Khai còn chưa phản ứng, còn liếc nhìn mình với ánh mắt bất thiện, lập tức liền nổi giận:
-Lập tức xin lỗi vị tiểu thư này! Bằng không tao đánh tôn tử (cháu trai) như mày đó!
-Mày mắng ai là tôn tử?
Diệp Khai lập tức nổi giận.
Hắn phiền nhất là loại người mở miệng nói chuyện vô văn hóa, nhất là loại người mở miệng liền vũ nhục người nhà của người ta, hiện tại tiểu tử này dám chọc tới trên đầu của hắn, Diệp nhị thiếu đương nhiên là tức giận.
Diệp Khai đứng dậy, không ngờ còn cao hơn nam tử trẻ tuổi kia nửa cái đầu, hơn nữa vóc người Diệp Khai thật cường tráng, khi kéo bè kéo lũ đánh nhau rất ít khi nào bị thiệt thòi, đừng nói là đánh nhau tay đôi.
Khí thế của nam tử trẻ tuổi kia lập tức yếu đi vài thành, nhưng gương mặt vẫn hầm hầm tức giận. Khỏi cần phải nói, chỉ nói thân phận Sở gia đại tiểu thư của Sở Tĩnh Huyên cũng đủ làm dũng khí của hắn tăng lên, ra mặt cho nàng cho dù bị người đánh thành gấu trúc cuối cùng cũng sẽ có mặt mũi, không ngừng còn có thể đạt được tâm hồn thiếu nữ của Sở tiểu thư đâu.
Tiểu tử này nghĩ ngợi kỹ càng, ngược lại không hề chú ý tới sắc mặt Sở Tĩnh Huyên đã có chút khó xem.
Diệp gia là nhân vật thế nào? Cho dù là Sở gia cũng phải xem họ là ngang hàng luận giao, là đại chính hào môn, không dám có chút khinh thị, thế nhưng nam tử trẻ tuổi này chỉ có chút qua lại trong nghiệp vụ với Sở gia, đúng dịp còn muốn dựa thế Sở gia như vậy, thật sự xem mình là đại nhân vật gì hay sao?
Nhưng khi nàng nhìn thấy Diệp Khai đứng lên, một phát bắt lấy cổ áo của nam tử trẻ tuổi kia, cảm xúc tức giận bỗng nhiên bình tĩnh lại, cố ý kêu đau một tiếng, tựa hồ là khó chịu vì tổn thương vừa rồi.
Một tiếng kêu đau không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, nam tử trẻ tuổi lập tức không cách nào bình tĩnh, bất chấp cổ áo của mình còn bị Diệp Khai nắm lấy vung nắm đấm hướng mũi Diệp Khai đánh tới.
Diệp Khai nhấc thân thể hắn lên cao, nắm đấm lập tức đánh hụt vào khoảng không, sau đó lại ném ra phía trước, nam tử lập tức mất đi thăng bằng bị Diệp Khai ném lên bàn, tiện tay quơ lấy khay inox đè lên đầu hắn.
-Đừng đánh nữa, nhân vật chính cũng đã đi rồi, còn đánh cái gì đây…
Ở bên cạnh Bùi Quân Thu bỗng nhiên lên tiếng.
Lúc vừa khởi lên xung đột Bùi Quân Thu vẫn một mực không lên tiếng, chỉ tủm tỉm cười ngồi yên tại chỗ, có chút ý tứ muốn nhìn xem náo nhiệt, lúc này đột nhiên cất tiếng xen vào, nhưng lại làm cho Diệp Khai phát hiện cô gái xinh đẹp đụng vào ghế của mình đã đi mất.
Diệp Khai nghe nàng nói như vậy thật cũng không còn hứng thú tiếp tục dây dưa, nhẹ buông tay thả nam tử trẻ tuổi kia ra.
Ngược lại nam tử như phát điên quơ lấy bình cà phê hướng Diệp Khai đánh tới.
-Mày vẫn chưa xong?
Diệp Khai lập tức giận dữ, bay lên một cước đem nam tử đạp văng ra ngoài.
Bùi Quân Thu hướng Diệp Khai đang tức giận chưa tiêu nói:
-Đừng đánh nữa, không chừng đây cũng là thân thích gì đó của nhà anh thôi.
-Nhà của tôi làm sao có loại thân thích như thế?
Diệp Khai sửng sốt, không hiểu vì sao Bùi Quân Thu lại nói như vậy.
-Nghe nói người nhà anh có ý đem anh tác hợp cùng Sở gia nha đầu đi?
Bùi Quân Thu hỏi.
-Làm sao cô biết?
Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bùi Quân Thu không trả lời, hỏi tiếp:
-Chẳng lẽ trước kia anh chưa từng gặp qua Sở gia nha đầu?
-Chưa gặp qua.
Diệp Khai gật đầu đáp, sau đó lại có chút kỳ quái hỏi:
-Đột nhiên cô hỏi chuyện này làm gì?
-Anh không biết cô gái vừa rồi sao?
Trong mắt Bùi Quân Thu tràn đầy vui vẻ, nhìn Diệp Khai hỏi.
Diệp Khai nhìn nét cười trong mắt Bùi Quân Thu, bỗng nhiên có một loại dự cảm phi thường không tốt:
-Chẳng lẽ nàng chính là…? Không thể nào, vận khí của tôi làm sao bết bát như vậy?
-Nàng chính là Sở gia nha đầu ah!
Bùi Quân Thu rốt cục không nhịn được cười ha ha, tâm tình phiền muộn hôm nay chợt quét sạch sẽ.
- Tuy anh không biết nàng, nhưng nhìn dáng vẻ, nàng thật ghen tỵ!