[Dịch]Quan Môn
Chương 1001 : Ra về không vui
Ngày đăng: 05:40 16/09/19
- Nguyên lai cậu chính là Diệp Khai ah......
Vệ lão nhìn nhìn Diệp Khai, tựa hồ có chút kinh dị vì tuổi hắn còn quá trẻ.
Đối với Diệp Khai, Vệ lão cũng không xa lạ gì, trên thực tế Tương Hiển Thông từng báo cáo qua với ông ta chuyện Diệp Khai, cũng đã nói là Diệp Khai ủng hộ chuyện Nam Cung thế gia trở về.
Chỉ có điều, nhìn thấy ở trước mặt Diệp Khai, thật đúng là lần thứ nhất.
Tương Hiển Thông từng nói qua với Vệ lão, vị Diệp Nhị thiếu này là người tài ba, ngay cả thường vụ trung ương thấy hắn cũng không an tâm, mà lực lượng ngầm của Diệp Khai nắm giữ cũng xác thực làm cho người lau mắt mà nhìn, bằng không mà nói, người ta đường đường là nhân vật cấp chính quốc, dựa vào cái gì sẽ cho hắn mặt mũi?
Vệ lão đánh giá Diệp Khai một phen, gật đầu nói:
- Diệp lão phúc khí tốt, ngồi đi.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Vệ lão tựu nhìn xem Nam Cung Vân ngồi ở bên cạnh Diệp Khai nói ra:
- Nam Cung Kinh Hồng tiền bối thân thể tốt chứ?
- Coi như cũng được, chỉ là gần đây nhớ nhà sốt ruột, ý định trở về một chút nhìn xem.
Nam Cung Vân hồi đáp:
- Hoặc là có nghĩ định cư ở trong nước nhưng chúng ta làm vãn bối cũng không rõ ràng lắm, trong lòng của ông đến tột cùng là nghĩ như thế nào.
- Vậy cũng bình thường, nếu là có thể đủ đoán được ý nghĩ của ông ta, thật đúng là không có mấy người.
Vệ lão nghe xong, ngược lại không biết là Nam Cung Vân đang che dấu cái gì.
Với tính cách của Nam Cung Kinh Hồng, trong nội tâm có ý kiến gì sẽ không tự nhiên dễ dàng biểu lộ ra, bằng không mà nói, năm đó ở dưới tình huống như vậy, hắn cũng không có khả năng ngồi vững vị trí đầu não trong chiến tuyến tình báo, cuối cùng còn có thể nắm chắc tiên cơ, thành công tránh đi hải ngoại, bảo toàn đội ngũ Nam Cung thế gia nhất mạch.
Đối với dạng đối thủ này, Vệ lão chẳng những là vãn bối, hơn nữa cũng rất bội phục thủ đoạn của hắn.
Đương nhiên, mọi người đứng trên lập trường bất đồng nói chuyện, cũng phải cân nhắc lợi ích từng người, cho nên Vệ lão lại nói:
- Nam Cung tiền bối lựa chọn ở thời điểm này về nước, giống như có chút không hợp lắm.
- Sao lại thế chứ?
Đối với Vệ lão, Lê thúc hoặc là bởi vì có chút sâu xa nên ra vẻ khách khí, Diệp Khai cùng Nam Cung Vân không hề nhận biết, chỉ đơn giản giới thiệu như vậy thì làm sao có thể cho hắn mặt mũi, vì vậy Nam Cung Vân nói:
- Lá rụng về cội. Dùng địa vị thanh danh của gia tổ, hẳn là trong nước sẽ không chào đón ông trở về?
Lời này hỏi rất sắc bén, theo đạo lý mà nói, quyền lực thực tế của Nam Cung Kinh Hồng năm đó, so với phó tổng thống đột nhiên trở về năm đó mà nói, cũng không chút nào chênh lệch, thậm chí về trình độ còn hơn, đối với nhân vật như vậy, trong nước không có lý do gì cự tuyệt hắn trở về.
Cho nên một người đã lui xuống như Vệ lão đột nhiên nói ra như vậy, hiển nhiên là không nhận ý tốt.
- Các ngươi không rõ một số chuyện năm đó...
Vệ lão ngược lại thật không ngờ, Nam Cung Vân không hề muốn nể mặt ông ta, ngữ khí không khỏi trì trệ, hiển nhiên là có chút không quá cao hứng.
- Nam Cung tiền bối cùng bên này từng tranh đấu rất nhiều, tuy năm tháng đã trôi qua rất lâu, rất nhiều người trong cuộc cũng đã mất, nhưng chuyện vẫn còn đó, một khi hắn trở về sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái.
Vệ lão tự nhận mình nói vẫn tương đối khách khí đấy. Ý tức khác của ông ta chính là Nam Cung Kinh Hồng trước kia đã làm không ít chuyện tranh đấu với bọn họ, hai tay dính đầy máu tươi.
Hiện tại tuy rất nhiều người trong cuộc đã sớm chết nhưng thù sâu như vậy sẽ kéo từ đời này sang đời khác. Một khi Nam Cung Kinh Hồng về nước, như vậy vấn đề này sẽ một lần nữa bộc lộ ra, dẫn phát rất nhiều mâu thuẫn.
- Còn một điều, trước mắt Đài đảo bên kia đang làm tuyển cử, Nam Cung tiền bối lựa chọn lúc này trở về, đối với bên kia mà nói sẽ tạo thành chấn động cũng tương đối lớn, hiện tại nhân viên đặc công bên kia cũng đã rục rịch, thế cục phức tạp ah.
Vệ lão lại nói một câu nói.
- Điều này cũng không có cái gì a?
Diệp Khai không cho là đúng hồi đáp:
- Tình thế năm đó, nếu so với hiện tại phức tạp hơn nhiều, cũng không có nhiều người tranh đấu, chuyện đã qua vài thập niên, sao còn phải quá lo lắng? Tôi cảm thấy được, tình huống hiện tại, ít nhất phải so trước kia tốt hơn nhiều, chẳng lẽ Vệ lão ngài cảm thấy qua vài thập niên như vậy lại còn chưa thể lui bước hay sao?
Lời của Diệp Khai có một chút không khách khí, nhưng lại có lý.
Vệ lão sau khi nghe xong cảm thấy có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới tiểu tử này tuổi không lớn lắm nhưng công phu chụp mũ cho người lại không kém, làm cho người cảm thấy ngoài ý muốn.
- Mặc dù như thế, nhưng bây giờ thái độ trung ương dùng cầu ổn làm chủ, hết thảy dùng kinh tế kiến thiết làm trung tâm.
Vệ lão cũng không phải loại người sau khi lui xuống thì không quan tâm đến động thái chính trị, ông ra đối với thế cục hiện giờ cũng rất hiểu rõ:
- Nếu như bởi vì chuyện này mà phá vỡ trạng thái ổn định thì cao tầng cũng không vui.
- Vệ lão lời ấy sai rồi.
Nói đến chuyện này chính là cường hạng của Diệp Khai, không ai có thể nắm rõ đại thế như hắn, hắn lập tức nhất châm kiến huyết:
- Ổn định cục diện cầu phát triển dĩ nhiên là chính xác, phát triển kinh tế đương nhiên cũng là phải, nhưng hai điểm này cùng Nam Cung tiền bối trở về cũng không có bất luận chỗ xung đột gì, ngược lại là thuận theo thời thế.
- Tại sao vậy?
Vệ lão nghe xong, rất không cao hứng.
Ông ta ghét nhất chính là có người cãi mình, với tư cách là một người cả đời tận sức cho hành động, ông ta không muốn giảng nhiều đạo lý lớn như vậy, phải biết rằng trong công tác tình báo thật ra rất đơn giản, chính là phát hiện bí mật của địch nhân, sau đó đả kích bọn họ, ngẫu nhiên cũng sẽ bố trị mấy cục diện, mưu cầu phát triển lâu dài.
Vệ lão không phải người hẹp hòi, nhưng đối với Diệp Khai đấu võ mồm thì ông ta phi thường không thích.
Nói suông lầm quốc, thực làm hưng bang ah!
- Ổn định, như thế nào ổn định? Như thế nào mới có thể ổn định? Nói cho cùng phải xem trong tay thực lực có đủ hay không. Diệp Khai nhìn xem Vệ lão nói:
- Nếu như không có thực lực mà cầu ổn, vậy thì chỉ có thể là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà thôi, không có quyền chủ động cầu ổn, ông cảm thấy đó là truy cầu của chúng ta sao?
-......
Vệ lão nghe xong không có lên tiếng, lời này thật không có nói sai.
Phóng nhãn thế giới hiện giờ, bất luận thời đại nào thì cũng dùng thực lực xưng hùng, không có thực lực, ngươi nói dù có đạo lý thì người ta cũng không thèm nhìn ngươi, năm đó trong nước không có đạn đạo, máy bay của lão Mỹ người ta mỗi ngày chạy tới làm điều tra, tối đa cũng chỉ có thể là kháng nghị hai tiếng, về sau mua được đạn đạo của người Soviet, trực tiếp bắn rụng phi cơ trinh sát của đối phương từ không trung, đối phương lập tức thành thật hơn.
Cho nên chuyện này, Diệp Khai nói một chút cũng không sai.
- Về phần nói phương diện kinh tế kiến thiết, người ta Nam Cung thế gia trở về, mang về cũng không chỉ là vài triệu đôla mà thôi, thậm chí là mấy trăm triệu đôla đầu tư!
Diệp Khai nói thêm:
- Ngài nói nói, hiện tại chúng ta thu nhập một năm ngoại hối được bao nhiêu tiền?
Thu nhập một năm ngoại hối cũng không quá một tỷ, mấy trăm triệu đôla đầu tư có tác dụng xúc tiến kinh tế trong nước không gì có thể so sánh.
Nói tóm lại, Nam Cung thế gia trở về, có thể cho kinh tế trong nước trong ba năm đạt được tốc độ phát triển phi thường cao.
Cùng huống chi, đã có ví dụ Nam Cung thế gia trở về thành công thì sẽ có bao nhiêu gia tộc khác noi gương.
- Vệ lão ngươi chỉ thấy có ảnh hưởng mặt trái, cho nên cảm thấy Nam Cung lão gia tử trở về là thêm phiền, nhưng nếu như ngươi đem tầm mắt nhìn xa hơn sẽ phát hiện thu hoạch lớn hơn rất nhiều so với những chuyện năm xưa, căn bản là không quan trọng gì.
Diệp Khai thấy Vệ lão không phản bác được, lại nói một câu.
Vệ lão phát hiện mình nói không được Diệp Khai, ông ta không khỏi thẹn quá hoá giận gõ quải trượng vào mặt sàn một chầu, phi thường kiên trì nói:
- Ta không cho phép các ngươi làm ẩu!
- cáo từ!
Diệp Khai nhìn nhìn hắn, không có ý tứ bàn lại, đứng lên bảo với Nam Cung Vân, sau đó liền mang theo nàng đi ra ngoài.
Lê thúc nhìn nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của Vệ lão, trong nội tâm âm thầm lắc đầu, trong lòng tự nhủ lão nhân gia ngài nếu như đã lui ra vậy thì thanh thản ổn định an độ lúc tuổi già, tội gì quản nhiều như vậy? Coi như là Nam Cung Kinh Hồng trở về thì có ảnh hưởng gì? Nên lo lắng hẳn là bên Đài đảo mới đúng nha.
- Vệ lão, tôi cũng cáo từ.
Quan hệ của Lê thúc cùng Vệ lão cũng chỉ như vậy mà thôi, lúc này đám Diệp Khai đã ly khai, như vậy hắn tự nhiên cũng không tất yếu phải lưu lại, liền lập tức cáo từ ly khai.
Vệ lão ngồi ở chỗ kia, cả buổi không nói gì.
Hắn coi như là nhân vật lão tư cách trong giới tình báo, hôm nay nói chuyện ngược lại là không có người chịu nghe, trong nội tâm tự nhiên là tức giận phi thường.
- Vệ lão...
Đúng lúc này, từ phòng trong đi ra một người, chính là Tương Hiển Thông.
Nhân vật lớn của ngành an ninh trước mặt Vệ lão rất cung kính.
Cái này cũng khó trách, dù sao Vệ lão là một trong những người sáng lập ngành an ninh, lực ảnh hưởng phi thường lớn trong hệ thống. Tương Hiển Thông tuy hiện giữ trưởng đại bộ phận nhưng trước mắt Vệ lão cũng chỉ có thể nói là đồ tử đồ tôn, đương nhiên không dám uy phong gì.
- Không nói được hơn nửa câu ah.
Vệ lão híp mắt nói.
Tương Hiển Thông cảm thấy có chút xấu hổ, địa vị an ninh xác thực so ra kém quân đội, mà địa vị Vệ lão tự nhiên cũng so ra kém Diệp lão gia tử, chớ đừng nói chi là so với Sở lão gia tử, cho nên dù Diệp Khai không để cho mặt mũi, lôi kéo Nam Cung Vân trực tiếp rời đi, hắn cũng không dám tỏ vẻ.
Bởi vì, các phương diện thực lực đều không bằng người, hoàn toàn không thể đủ chính diện chống lại nha.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Tương Hiển Thông hỏi.
- Còn có thể làm sao?
Vệ lão tâm tình hiển nhiên thật không tốt:
- Nếu để cho cao tầng lên tiếng, như vậy chuyện này thật sự ngăn không được rồi! đây đối với chúng ta mà nói, là phi thường bất lợi đấy!
- Đã như vầy, chúng ta dù sao cũng phải làm chút gì a?
Tương Hiển Thông hỏi.
- Đương nhiên phải làm chút chuyện.
Vệ lão nhíu mày nói:
- Phải làm tinh tường bảo khố của Nam Cung Kinh Hồng ở đâu, mặc kệ bên trong có đồ vật gì cũng sẽ phải rơi xuống trong tay của chúng ta!
Ngừng một chút, Vệ lão còn nói thêm:
- Nếu như lấy không được, như vậy thà rằng hủy nó, cũng không thể rơi xuống trong tay người khác!