[Dịch]Quan Môn
Chương 1007 : Ngồi luận đạo lý
Ngày đăng: 05:40 16/09/19
Thói quen xem tin tức của Sở lão gia tử rất đều đặn, điểm này tất cả mọi người đều rõ ràng.
Trên thực tế, rất nhiều cán bộ cao cấp đều có thói quen này, màn hình tivi nho nhỏ chỉ trong nửa giờ có thể hàm chứa rất nhiều tin tức mẫn cảm. Cũng chỉ có người mỗi ngày kiên trì xem tin tức mới có thể từ đó nhận thức ra có hướng đi gì mới, có thay đổi gì.
Chỉ vài lời bất đồng trên bản tin là có thể phỏng đoán ra cách nghĩ của tầng trên hoặc là cố kỵ.
Cũng chính bởi vì như thế, vô luận là quan trường hay là người trong thương, chỉ cần lăn lộn được như ý đều giỏi tìm kiếm những tin tức hữu dụng với bản thân từ những câu chữ mẫn cảm kia.
- Được rồi, chúng con không ở đây nữa.
Diệp Khai gật gật đầu, sau đó mang theo Nam Cung Vân cùng Sở Tĩnh Huyên đi lên lầu.
Nhìn xem đám Diệp Khai lên lầu, có vị trung niên nói với Sở Vân Tùng:
- Anh Vân Tùng chọn được con rể tốt ah!
Mấy người khác cũng đều nhao nhao gật đầu đồng ý.
Đây cũng không phải bọn họ cố ý nịnh nọt, mà là quả thật có chút cực kỳ hâm mộ.
Thế lực của lão Diệp gia thì cũng không cần nhiều lời, chỉ nhìn riêng tiền cảnh của Diệp Khai đã không người có thể đụng, hai mươi tuổi đã quan lớn cấp trưởng Ban, đứng đầu một thành phố, nhân vật như vậy, còn có ai so ra mà vượt?
Tối trọng yếu nhất là năng lực Diệp Khai rất mạnh, chức vị Chủ tịch thành phố của hắn cũng không phải tự dưng kiếm được mà xác thực có năng lực làm tốt công việc này. Trước đó khu Thánh Vương đã phát triển rực rỡ, hiện tại thành phố Đông Sơn cũng đang có xu thế bay lên.
Chớ đừng nói chi là Diệp Khai không muốn người khác biết một số công tích kia.
- Ha ha, thắng bén đó cũng không cần khích lệ.
Sở Vân Tùng mỉm cười nói.
Kỳ thật lão Diệp gia cùng lão Sở gia có thể quan hệ thông gia thành công, chuyện này không thể tách rời với quan hệ giữa Sở Vân Tùng cùng Diệp Tử Bình trước đó. Hai người bọn họ vốn rất thân thiết, tuổi cũng không sai khác nhau nhiều nên thúc đẩy được quan hệ thông gia.
Đương nhiên sau khi có quan hệ thông gia thì hợp lực của hai đại gia tộc xác thực có chút kinh người. Dù mấy người đang ngồi ở đây đồng dạng cũng nhân vật xuất thân đại gia tộc cũng không tránh khỏi đỏ mắt.
Huống chi, Diệp Khai biểu hiện xác thực phi thường xuất sắc, người nào trong nhà có con gái đến tuổi thành hôn đều có chút tiếc nuối, con rể tốt như vậy đã bị Sở Vân Tùng đắc thủ rồi hả?
Bất quá mấy người bọn họ tụ cùng một chỗ, cũng không phải vì thảo luận con rể ai ưu tú hơn.
- Anh Vân Tùng, anh có ý kiến gì với tài chính phái sinh?
Một vị hỏi.
- Về thị trường tài chính phái sinh không phải không có thể làm. Nhưng về số lượng nên nghiêm khắc hạn chế, cần đảm bảo quy tắc.
Sở Vân Tùng hồi đáp:
- Dù sao thị trường này cũng quá phức tạp, không mấy người có thể chơi.
Nghề ngân hàng trong nước hiện giờ còn coi như ở giai đoạn sơ cấp. Không chỉ nói những công cụ càng thêm phức tạp, dù tài chính phái sinh bình thường cũng có rất ít.
Chuyện này tất nhiên là vì nghành ngân hàng trong nước hội nhập với thế giới còn quá ngắn, đồng thời cũng là do tư duy của tầng quản lý không khai mở, dù sao vẫn còn do dự đối với chuyện mở rộng ngành tài chính.
- Hiện giờ ở nước ngoài đã chuyển sang thể chế tài chính hiện đại. Chúng ta không thể đi sau người khác.
Một vị khác nói.
- Mặc dù như thế, như thao tác cụ thể thế nào cần thương nghị thật kỹ lưỡng rồi. Cũng có người kiên trì nói.
Sở Vân Tùng đưa tay sờ lên cằm, trong nội tâm đã cân nhắc chuyện này.
Vào ngày mùng 2 tháng 5 năm 1991, Bộ tài chính Mĩ quốc đã từng công bố một tài liệu [ Thể chế tài chính hiện]. Sau khi công bố tài liệu này, các ngân hàng kiện toàn cơ cấu nâng cao thêm sức cạnh tranh.
Vào ngày 27 tháng 11, quốc hội Mĩ thông qua nghị quyết về cải cách bảo hiểm tiền gửi Liên Bang.
Hai chuyện này cấu thành nội dung cải cách tài chính chủ yếu vào đầu thập niên 90 của Mĩ quốc.
Đáng lưu ý là nội dung cải cách tài chính lần này so với thập niên 80 có khác biệt rất lớn.
Có thể nói, trước mắt cải cách tài chính của Mĩ quốc cũng giống như bối cảnh đại khủng hoảng những năm 30, bắt buộc phải thay đổi.
Điều này cũng vì giới ngân hàng lâm vào khủng hoảng. Cải cách tài chính đầu thập niên 80 tuy phóng khoáng với cơ cấu dự trữ tài chính nhưng lại khiến cho ngân hàng gặp phải rất nhiều cạnh tranh.
Trong bối cảnh như vậy, ngành ngân hàng thôi động các thủ thuật phái sinh để vơ vét tiền rất phổ biến.
- Từ xa xưa tới nay, các nhà kinh tế học xem kinh tế phát triển chậm chạp là nguyên nhân gây ra thiếu vốn. Cho rằng quốc gia muốn phát triển thì phải nâng cao dự trữ ngoại hối hoặc là tiến cử đầu tư bên ngoài, gia tốc tăng vốn.
Sở Vân Tùng gãi gãi đầu, trầm giọng nói:
- Tích lũy vốn được coi là nhân tố quyết định kinh tế tăng trưởng. Bọn họ cho rằng trọng tâm của phát triển kinh tế là đề cao hình thành tư bản. Nhưng về lý luận như vậy khi áp vào thực tế lại lộ ra có chút lực bất tòng tâm. Cho nên về sau lại có người đưa ra một quan điểm có tính khai sáng, bọn họ cho rằng quốc gia nghèo khó, không chỉ có ở chỗ vốn liếng khan hiếm, càng quan trọng hơn là thị trường tài chính vặn vẹo đã tạo thành chỗ cho tư bản lợi ducngj, do đó ức chế kinh tế tăng trưởng.
- Cái này chính là tự do hóa tài chính...
Có người nói.
- Đúng vậy.
Sở Vân Tùng gật đầu hồi đáp:
- Tự do hóa tài chính được đề xuất trong bối cảnh này.
- Tự do hóa tài chính cũng không phải thuốc hay...
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Diệp Khai vừa lên lầu đã quay lại, không khỏi có chút kinh ngạc.
- Tại sao không ngồi thêm chỗ lão gia tử? Sở Vân Tùng hỏi.
- Lão gia tử muốn nói chuyện với cháu gái, con ở lại đó không có ý nghĩa nên xuống đây.
Diệp Khai cười nói.
- Nói mò.
Sở Vân Tùng nghe xong, lập tức cười lắc đầu.
Trên thực tế, Diệp Khai đi lên chưa được vài phút, Sở lão gia tử đã đuổi hắn xuống, bảo là có chút việc riêng muốn nói với Nam Cung Vân.
Sở lão gia tử đã nói như vậy, Diệp Khai tự nhiên không có ý tứ lưu lại, cho nên hắn đã đi xuống lầu.
Chỉ là trong lòng Diệp Khai cũng rất có chút bồn chồn, quan hệ trước kia của Sở lão gia tử cùng Nam Cung thế gia đến tột cùng như thế nào?
Chuyện này không chỉ có hắn rất có hứng thú biết rõ, đoán chừng những người khác trong nước cũng đồng dạng rất muốn biết.
Dù sao đây đều là chuyện hơn nửa thế kỷ trước, lúc đó Sở lão gia tử còn rất trẻ. Với tư cách là một trong những đầu lĩnh tình báo, quan hệ giữa ông và Nam Cung Kinh Hồng đến cùng từng có thế nào kết giao hoặc là xung đột, thật không có bao nhiêu người tinh tường.
Nghĩ đến nếu đem những chuyện này hỏi rõ, viết thành sách cũng không có vấn đề.
Diệp Khai nghĩ đến những chuyện này, đã cảm thấy đợi đến lúc Nam Cung Vân sau khi trở về, nhất định phải hỏi rõ cô ta, để xem trong đó có chuyện gì bí ẩn?
- Diệp Chủ tịch thành phố chắc cũng hiểu rõ về nghành tài chính?
Có người hỏi Diệp Khai nói.
Vừa mới rồi. Diệp Khai xen vào một câu, nói là tài chính tự do hóa cũng không phải thuốc hay, lời này khiến mọi người hứng thú.
Trên thực tế, từ mười năm trước thì ngành tài chính trong nước bắt đầu học tập kinh nghiệm Mĩ quốc. Lúc này nghành tài chính Mĩ quốc vì giải quyết khốn cảnh, bắt đầu thổi phồng tài chính tự do hóa, học giả và chuyên gia trong nước cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc.
Cho nên lúc này nghe được Diệp Khai tựa hồ đối với tài chính tự do hóa cũng không phải quá coi trọngn, bọn họ đã cảm thấy có chút hiếu kỳ.
Nghiêm khắc nói, nếu như Diệp Khai không phải con rể Sở Vân Tùng, không phải là người thừa kế của lão Diệp gia , cán bộ cấp trưởng Ban Chủ tịch thành phố, thì chẳng ai hỏi thêm hỏi hắn một câu?
Thật sự là uy danh Diệp Khai khiến mọi người đối với hắn phi thường cảm thấy hứng thú, cũng muốn tìm hiểu một chút nội tình của hắn đến tột cùng đến thâm hậu cỡ nào.
Dù sao tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, Diệp Khai đến tột cùng là một người như thế nào, có phải thật anh minh thần võ hay không như trong truyền thuyết, không chỗ nào không thông, dù sao cũng phải chính mình tự mình thăm dò mới có thể tâm phục khẩu phục nha.
- Hiểu rõ chưa nói tới, chỉ là ngẫu nhiên cũng cân nhắc phương diện này mà thôi. Diệp Khai cười hồi đáp.
Sở Vân Tùng nhìn xem Diệp Khai cười mà không nói, nếu như là người bình thường không biết thì cũng thôi đi, chỉ là xem Diệp Khai tùy ý thao túng, để cho Sở Tĩnh Huyên dễ dàng kinh doanh trong vòng ba tháng lời chừng trăm triệu Mĩ kim, chỉ bằng bổn sự này, có ai đang ngồi ở đây có thể vượt hắn?
Muốn nói Diệp Khai không hiểu tài chính, đó chính hài hước.
Chính bởi vì như thế, Sở Vân Tùng thực sự không lên tiếng, chỉ nhìn lấy Diệp Khai như thế nào cùng những người này nói chuyện.
- Tài chính tự do hóa là chiều hướng phát triển, Diệp Chủ tịch thành phố tựa hồ có suy nghĩ của mình, không bằng nói ra, mọi người cùng nghiên cứu một chút?
Có người tựu đề nghị.
- Ha ha, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vậy thì nói nói chứ sao.
Sở Vân Tùng ở một bên mỉm cười nói nói.
Mấy vị đang ngồi nghe xong trong nội tâm ngược lại có chút kinh ngạc, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Sở Vân Tùng vốn rất khiêm tốn, hơn nữa rất đáng tin cậy, kiến thức về nghành tài chính của hắn cũng cao hơn mấy người bọn họ. Hôm nay Sở Vân Tùng cũng không hạn con rể lên tiếng, vậy thì chỉ có thể nói rõ một việc, Diệp Khai thực sự hiểu biết về nghành tài chính!
Nếu như Diệp Khai không có chút tài năng, Sở Vân Tùng cũng sẽ không bảo hắn khoác loác trước mặt mọi người, dù sao nếu có gì sai lầm thì làm trò cười cho người trong nghề rồi.
- Diệp Chủ tịch thành phố, đã sớm nghe nói cậu là đại hành gia về kiến thiết kinh tế, trong công tác đảng cũng có thanh danh không nhỏ. Hôm nay mọi người may mắn gặp mặt thì đừng che giấu nha.
Mấy người lập tức đánh trống reo hò, Diệp Khai không nói chút gì không được.
- Anh rể, anh giảng một chút, cũng cho chúng em mở mang tầm mắt nha.
Đám Hàn Tĩnh cũng đều bu lại, muốn nghe Diệp Khai có cao kiến, gì mà có thể nói với đám lão đầu tử.