[Dịch]Quan Môn
Chương 1017 : Ý tưởng đột phá
Ngày đăng: 05:40 16/09/19
Diệp Khai gọi điện thoại cho thường ủy Phó Chủ tịch thành phố, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đặng Kim Hữu bảo hắn xử lý kín đáo chuyện trộm bảo ở Đông Sơn tự.
- Tôi hiểu rồi.
Đặng Kim Hữu trong điện thoại lập tức đáp ứng.
Từ sau khi chuyện này phát sinh, Đặng Kim Hữu liền chạy tới cục cảnh sát thành phố, một mực ở chỗ này tọa trấn, nếu không có như thế, bên cục cảnh sát thành phố cũng không thể áp chế nổi cục diện. Dù sao sau khi chuyện phát sinh, động tác của Long Chính Tiết không chỉ liên hệ với một mình Mộc Uyển Dung mà đã có nhiều vị lãnh đạo gọi điện thoại cho cục cảnh sát thành phố tỏ vẻ chú ý.
Nếu không có Đặng Kim Hữu dùng thân phận thường ủy thị ủy ở chỗ này áp chế, đoán chừng cục cảnh sát thành phố thật đúng là chịu không được những người này biện hộ.
Bất quá hiện tại Diệp Khai đã cho chỉ thị minh xác, Đặng Kim Hữu biết rõ giao dịch phía sau màn xem như hoàn thành, vở tuồng cũng có thể thành công kết thúc, trong nội tâm không khỏi thở dài một hơi.
Hắn lập tức gọi điện cho thủ hạ bảo bọn họ xử lý thích đáng việc này.
Cũng không lâu lắm, luật sư cùng bên tài vụ của tập đoàn Vạn Hòa chạy tới cục cảnh sát thành phố, thương lượng cụ thể giải quyết tốt hậu quả.
Đã có chỉ thị của Diệp Khai, Đặng Kim Hữu tự nhiên cũng không cho đám này tiện nghi, hắn yêu cầu tập đoàn Vạn Hòa bỏ ra 2000 vạn tiền đặt cọc, mà ngay cả cảnh vệ làm bộ bị thương cũng được đến 200 vạn bồi thường.
Đương nhiên, hai số tiền này trên thực tế vẫn rơi xuống trong túi cục cảnh sát thành phố, Diệp Khai cũng không ra chỉ thị cần nộp lên trên tài chính thành phố.
Đặng Kim Hữu nghĩ ngợi, đột nhiên có thêm hơn 2000 vạn tài chính, rất nhiều thiết bị của cục cảnh sát thành phố cũng có thể đổi mới một chút, nói thí dụ như phương diện xe cảnh sát có thể đủ mua sắm một số xe việt dã đáp ứng tốt địa hình phức tạp của thành phố Đông Sơn, đây mới là chính sự.
Cũng không cần quá đắt, chỉ ba bốn mươi vạn một xe là có thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ, tính ra có thể mua tới 50 chiếc, điều này khiến cho Đặng Kim Hữu cảm thấy đặc biệt cao hứng.
- Đặng cục, phải hay là quá tiện nghi cho bọn họ rồi hả?
Chi đội trưởng đặc công Vương Tùng nhìn xem đám a Tứ được luật sư dẫn ra, hỏi Đặng Kim Hữu.
Hắn cảm thấy, dựa theo tình huống trước mắt thì đám a Tứ nhất định là có người chủ sự sau màn, bằng không mà nói, tập đoàn Vạn Hòa sẽ không tích cực đ tìm người bảo lãnh thủ tục, hơn nữa bồi thường số tiền lớn để chấm dứt việc này.
Đã như vậy nếu như cục cảnh sát thành phố tăng cường điều tra thêm thì có thể có được càng nhiều tình huống.
- Vấn đề này không thể chỉ nhìn tiền...... Đặng Kim Hữu cười cười nói:
- Trước mắt đại cục thu hút đầu tư phi thường mấu chốt, cái này quan hệ đến thành phố Đông Sơn thậm chí là cả tỉnh Hà Đông, cho nên tập đoàn Vạn Hòa làm gì sau lưng, kẻ chủ mưu là ai, đối với chúng ta mà nói, đã không trọng yếu. Quan trọng là .... bảo tàng Đông Sơn tự cũng không bị trộm, mà chúng ta từ đó cũng đã nhận được một bộ phận tài chính, thành phố cũng đã nhận được chỗ tốt nhất định. Đã như vậy, cần gì phải lại truy tra xuống dưới?
- Cũng đúng ah!
Vương Tùng nghe xong, vỗ trán nói.
Nếu quả thật đem bản án truy tra xuống dưới, hoặc là sẽ có người vì vậy mà trả giá thật nhiều, nhưng cũng không có hình thành minh xác sự thật phạm tội. Số “văn vật” đều là cục cảnh sát thành phố an bài, như vậy thẩm tra xử lí tự nhiên là trăm ngàn chỗ hở, không chừng đến cuối cùng còn có thể cắn ngược.
Nói như vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất, hiện tại kết quả này có thể nói là hoàn mỹ nhất.
Vương Tùng nghĩ thông suốt điểm này, cũng không khỏi cao hứng:
- Đặng cục, chi đội đặc công chúng tôi chắc là cũng nên thêm mấy chiếc xe mới rồi hả?
- Lần này các cậu lập công, cho năm chiếc! Đặng Kim Hữu vung tay lên, rất hùng hồn nói.
- Cảm ơn Đặng cục!
Vương Tùng đại hỉ, lập tức đứng nghiêm chào Đặng Kim Hữu.
Sau đó hắn lại hỏi:
- Cảnh vệ kia làm sao bây giờ?
Đặng Kim Hữu biết Vương Tùng nói cảnh vệ àm bộ trúng đạn, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Trước tiên phát triển hắn nhập đảng, sau đó cho lên phó phòng.
Cảnh vệ này là một trong số không nhiều biết được chân tướng, muốn để nó chìm sâu vĩnh viễn thì nhất định phải khen thưởng.
- Ha ha, tôi thay hắn cám ơn Đặng cục. Vương Tùng vừa cười vừa nói.
Đặng Kim Hữu an bài tốt những chuyện này thì ngửa người ngồi trên ghế sa *** trầm giọng nói với Vương Tùng:
- Diệp Chủ tịch thành phố yêu cầu tương đối nghiêm khắc đối với hệ thống cảnh sát, cái này chúng ta đều biết. Để hỗ trợ sự phát triển của thành phố, lúc cần thiết phải cho thấy uy lực của nắm đấm. Cậu phải làm cho tốt, về sau không lo thiếu cơ hội, những chuyện lằng nhằng nên tận lực tránh xa, tránh khỏi về sau xảy ra vấn đề.
- Dạ, cám ơn Đặng cục quan tâm.
Vương Tùng gật đầu đáp lại.
Hắn hiện tại tuy xem như cán bộ tuổi trẻ, cũng mới chỉ trên ba mươi mà thôi, nếu như đã được Đặng Kim Hữu thưởng thức, hơn nữa có Diệp Khai đề bạt, vậy thì tiền đồ phát triển sau này sẽ vô cùng tốt, tự nhiên không muốn đi theo tà đạo, đó là tự hủy tương lai.
Mà trên thực tế, đại bộ phận đám cán bộ tuổi trẻ chỉ cần tiền cảnh, rất ít khi giao thiệp với những chuyện tham nhũng, trừ khi là một số không có hậu trường, cũng không có hi vọng lên chức thì mới bắt đầu lợi dụng quyền lực trong tay mưu cầu tư lợi, cái này so với hiện tượng đồng mưu hình thành ở cơ sở sau này rất không đồng dạng.
Bất quá ngừng một chút, Vương Tùng vẫn không nhịn được lại hỏi một vấn đề:
- Đặng cục, ngài nói bên chỗ Đông Sơn tự đến tột cùng có bảo tàng hay không?
Vấn đề này, hắn đã sớm cũng muốn hỏi một chút, nếu như Đông Sơn tự không có bảo tàng vậy thì sao người của tập đoàn Vạn Hòa lại phải nhiều lần ra tay đào bảo? Nếu không có như thế, bọn họ cũng sẽ không rơi vào bẫy của Diệp Khai, nhào vào một cái hố lớn như vậy.
- Ai biết được?
Đặng Kim Hữu cũng không rõ ràng lắm vấn đề này, trên thực tế hắn cũng không muốn nghĩ nhiều:
- Có lẽ, Fiệp Chủ tịch thành phố biết rõ một ít nội tình, nhưng hắn không nói, người khác khẳng định cũng không rõ ràng lắm.
Tình huống hiện tại là mặc kệ dưới Đông Sơn tự có bảo tàng hay không thì người của tập đoàn Vạn Hòa cũng không có khả năng tới để quấy nhiễu. Bọn họ đã vấp ngã vì chuyện này, không thể làm lần thứ hai, nếu không dù Long Chính Tiết cũng sẽ không có lý do ra tay.
Cù Hữu Nghĩa không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên không có khả năng tái phạm sai lầm.
********************
- Đông Sơn tự thật sự có bảo tàng?
Lúc Diệp Kiến Hoan hỏi Diệp Khai vấn đề này thì Diệp Khai đang chơi đùa với đứa con gái nhỏ của Diệp Kiến Hoan.
Thẩm Tuyết lúc này còn đang dưỡng sức, đứa bé cũng chưa được trăm ngày, tuy nhiên nằm trên giường cười toe toét. Diệp Khai chỉ mới đùa một chút thì nó đã cười lên khanh khách, bộ dạng rất đáng yêu.
- Không bằng đặt cho nó một cái tên ở nhà, là Tiếu Tiếu nhé?
Diệp Khai bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
- Tốt.
Thẩm Tuyết cũng rất đồng ý với Diệp Khai, thấy con gái của mình đúng là rất thích cười.
Bất quá rất nhanh, đứa bé vốn hoa chân múa tay vui sướng đột nhiên im bặt.
- Ah, chắc là tè rồi.
Thẩm Tuyết nói.
Bảo mẫu chạy tới, ôm lấy đứa bé thay tã cho nó.
- Tiếu Tiếu, cái tên này không tệ.
Diệp Kiến Hoan phản ứng chậm vài giây, tiếp đó lại hỏi:
- Lão Nhị, anh lại hỏi em Đông Sơn tự đến tột cùng có bảo tàng hay không?
Thẩm Tuyết có chút bất mãn nói:
- Anh không quan tâm con gái, lại quan tâm đến bảo tàng, chẳng lẽ trong nhà nghèo đói sao?
- Ha ha, thế thì không phải, chỉ là mọi người đều hiếu kỳ với chuyện này.
Diệp Kiến Hoan cười xấu hổ nói.
- Nghe nói là có a.
Diệp Khai cũng không chắc chắn:
- Các lão nhân của thành phố Đông Sơn đều nói người Nhật Bản khi vào đó ở sơ kỳ kháng chiến thì hòa thượng trong Đông Sơn tự đều tứ tán, một số của nổi được hiến cho kháng Nhật làm quân phí, có một số tàng bảo thì chôn dấu dưới điện trong chùa, lời đồn này chắc cũng đáng tin, chỉ là cụ thể cũng không rõ ràng lắm, cũng không biết có bị trộm đi hay chưa.
Tình hình thực tế xác thực như thế, Diệp Khai cũng không nói lung tung.
Bất quá theo như suy nghĩ của Diệp Khai thì những bảo tàng này chắc chưa bị trộm đi, bởi vì chuyện trộm bảo tương đối phức tạp, mấu chốt là phải xác định chuẩn vị trí, nếu không dù biết bên dưới có bảo tàng cũng không thể nào tìm ra.
Mà muốn đào bảo thì chắc chắn dân chúng xung quanh cũng phải có một chút tin tức. Dù sao năm đó Đông Sơn tự hương khói cường thịnh, vào lúc các hòa thượng tán đi thì vẫn có rất nhiều tín đồ thắp hương cầu nguyện, mãi cho đến chùa miểu bị hủy.
- Hi vọng chuyện này là thật...
Diệp Kiến Hoan cảm khái một câu:
- Nói như vậy thì tốt rồi.
Diệp Khai tức giận hồi đáp:
- Coi như là thật sự, đó cũng là tài bảo quốc gia , không có khả năng cho cá nhân .
- ý của anh là nói, nếu bảo tàng Đông Sơn tự xác thực, như vậy do chính phủ chủ đạo đào móc, công ty của chúng ta tiến hành quay chụp cụ thể, sau đó thông qua CCTV truyền hình thực tế, em nói có nhiều người xem không?
Diệp Kiến Hoan hỏi:
- Nếu như vậy thì công ty của chúng ta càng thêm nổi tiếng!
- Ồ, anh nghĩ hay đấy.
Diệp Khai nghe xong, không khỏi sáng mắt, cảm thấy cách nghĩ của Diệp Kiến Hoan rất đúng.
Bởi vì trong chuyện này không chỉ có công ty Hoan Nhan của Diệp Kiến Hoan được lợi, bên thành phố Đông Sơn cũng vì đó mà nổi tiếng, cái này coi như win-win.
Huống chi, nếu như tín đồ thiên hạ biết đến tin tức này, có lẽ sẽ dấy lên phong trào quyên tiền để trùng tu Đông Sơn tự.
- Chủ ý này tốt, đáng giá cẩn thận nghiên cứu.
Diệp Khai càng cân nhắc càng cảm thấy chuyện này rất khả thi, lập tức bàn bạc với Diệp Kiến Hoan.
- Hai anh em nhà này thật là.
Thẩm Tuyết thấy vậy cũng há hốc miệng, cảm giác chuyện này vốn như nhìn hoa trong gương.