[Dịch]Quan Môn
Chương 106 : Là bố chồng cô làm!
Ngày đăng: 05:28 16/09/19
Tầm suy nghĩ của Trần Kiến Hào vẫn còn quá hạn hẹp.
Với trí tuệ chính trị của hai vị gia tử của lão Diệp gia, dù cháu trai Diệp Khai bị lão Trần gia phái người ám sát cũng biết thông qua con đường hợp lý lấy lại công đạo, làm sao có thể trực tiếp phái người bắt giữ Trần Kiến Chương?
Vừa rồi người của ủy ban kỷ luật quân đội bắt Trần Kiến Chương là có nguyên nhân khác.
- Nguyên nhân gì?
Trần Kiến Hào nhìn Trần Chiêu Vũ hỏi vẻ khó tin.
- Thông đồng với tình báo Đài Loan, bán đứng tin tình báo quân sự của quốc gia. Trần Chiêu Vũ thấp giọng đáp, ánh mắt cụp xuống.
Diệp Kiến Khôn có thể đem ra lý do này chắc chắn phải có chứng cứ. Ông ta chỉ không hiểu từ khi nào mà Trần Kiến Chương lại bắt đầu thông đồng với tình báo Đài Loan, làm ra chuyện ngu xuẩn bán đứng lợi ích quốc gia như vậy?
Thân là người phụ trách cục tình báo quân đội, tin tức tình báo quân sự trong tay rất nhạy cảm lẫn trọng yếu. Rất nhiều tin tình báo mà thậm chí có cả lãnh đạo cao cấp còn chưa nắm được thì hắn vẫn có. Lão Trần gia khó khăn lắm mới có thể khống chế cục tình báo, sao Trần Kiến Chương lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, hơn nữa còn bị lão Diệp gia nắm thóp?
- Hả...
Trần Kiến Hào nghe xong, hít vào một ngụm hơi lạnh.
Nếu như nguyên cớ bắt người của lão Diệp gia là chuyện Trần Kiến Chương sai thủ hạ ám sát Diệp Khai thì còn dễ dàng hơn một chút. Nói thế nào thì một mạng người cũng chưa thể bắt giữ Trần Kiến Chương, hơn nữa cũng không phải Trần Kiến Chương tự mình ra tay để bị bắt, tội danh chắc chắn sẽ được giảm nhẹ.
Dù là Diệp Khai chết thật thì cũng không có gì quá lớn, cùng lắm lão Diệp gia chỉ có thể ra giá. Nếu giao ra đầy đủ lợi ích thì có thể bảo trụ Trần Kiến Chương, chỉ e cái giá là rất lớn.
Nhưng bây giờ thì chắc chắn không thể, nguyên cớ mà Diệp Kiến Khôn dùng để bắt Trần Kiến Chương quá xác đáng!
Thông đồng với tình báo Đài Loan, bán đứng tin tình báo quân sự của quốc gia!
Bất kỳ ai gánh một tội danh như vậy cũng chỉ có một kết cục phải chết!
Là người phụ trách cục tình báo quân đội, một trong mấy đại đầu mục của tình báo quốc gia lại bán đứng tin tình báo quân sự quốc gia, lãnh đạo nào có thể dễ dàng tha thứ?
Còn chưa nói tới thủ trưởng số 1 hiện giờ, đồng chí Giang Thành đã muốn thọc tay vào quân đội từ lâu.
Tính ra, đồng chí Giang Thành đã trở thành chủ tịch quân ủy ba năm, nhân chuyện này để phát ra tiếng nói, chấn nhiếp đám đạo chích trong quân chẳng phải là cơ hội tốt?!
Hai vị lão gia của Diệp gia quả nhiên là cay độc đến cực điểm, thoáng cái đã bắt ở vấn đề trọng điểm, một quyền trọng kích, đánh trúng yếu huyệt của lão Trần gia khiến bọn họ không cách nào ngăn cản!
- Lão Diệp gia ngoan độc!
Trần Kiến Hào nhẫn nhịn cả buổi, nói một câu như vậy.
Cho tới bây giờ, hết thảy đều phải chờ tin tức báo về để xem vấn đề của Trần Kiến Chương nghiêm trọng ra sao. Lão Trần gia có thể tùy cơ mà động, bằng không mà nói, không có căn cứ xác thực thì dù muốn biện hộ cũng khó mở miệng.
Nếu vấn đề thật sự rất nghiêm trọng, lão Trần gia cũng chỉ có vung đao cắt tay, nhịn đau vứt bỏ Trần Kiến Chương.
- Hay là tìm đồng chí Sở Phong ra mặt nói mấy câu?
Trần Kiến Hào đề nghị.
Đồng chí Sở Phong là nguyên lão trong đảng, tuổi cao đức trọng, quan hệ với lão Trần gia khá tốt, trong lập trường chính trị vẫn có nhiều thời điểm gần nhau. Trong thời gian giằng co với đồng chí Phương Hòa thì lập trường của lão Trần gia cũng cung cấp trợ lực rất lớn cho đồng chí Sở Phong. Nếu đồng chí Sở Phong có thể ra mặt áp chế việc này thì quá tốt.
- Cũng chẳng tốt hơn gì đâu!
Trần Chiêu Vũ lập tức lắc đầu, nhìn Trần Kiến Hào vẻ không đồng tình.
Tuy lão Sở gia có sự không đồng thuận với đồng chí Phương Hòa nhưng không phải là không có nguyên tắc lão đồng chí. Đồng chí Sở Phong càng xem trọng tu dưỡng bản thân hơn ông ta, con cháu Sở gia đều cẩn thận giữ mình, không dính vào hai chữ tham nhũng, đừng nói cái gì thông đồng với địch bán nước.
Lần này, Trần Kiến Chương thật sự phạm vào tội động trời, thà rằng tham nhũng mấy trăm triệu như Cố Hoán Chi cũng không phải vấn đề lớn gì, nhưng thông đồng với địch bán nước thì sợ là không ai ra mặt nói đỡ, đây chính là vấn đề chính trị nghiêm trọng!
Huống hồ, hôm nay lão Sở gia đang thương thảo đặt quan hệ thông gia cùng với lão Diệp gia. Nhân vật chính tựu là Diệp Khai cùng và cháu gái Sở Tĩnh Huyên của đồng chí Sở Phong. Lão Trần gia nhà ngươi bỗng nhiên ám sát Diệp Khai rồi lại nhờ lão Sở gia nói đỡ? Các ngươi không phải cố ý phá sao? Người ta dựa vào cái gì phải nói đỡ cho ngươi?!
Trần Kiến Hào nghĩ lại những chuyện này cũng hoang mang lo sợ. Hắn thật không ngờ chỉ vì ám sát Diệp Khai thất bại lại dẫn tới một hồi phong ba lớn như vậy.
Bản thân hắn cũng nghi ngờ chuyện Trần Kiến Chương thông đồng với địch bán nước. Có gì mà Trần Kiến Chương phải làm như vậy? Làm như vậy có chỗ tốt gì?! Thiếu nợ ah!
- Sao chúng mày phải đi ám sát một thằng nhãi như Diệp Khai để đến nỗi gây họa lớn như thế?
Trần Chiêu Vũ đột nhiên hỏi.
Trần Kiến Hào tái mặt, nghĩ đến thảm trạng của hai đứa con trai, do dự không biết có nên nói chuyện này ra hay không?
Nếu nói ra, lỡ may cha mình không chịu nổi tin tức lão Trần gia tuyệt hậu mà đổ xuống thì làm thế nào?
Suy đi nghĩ lại, Trần Kiến Hào thấy cũng không thể dấu diếm, đang định nói rõ một lượt thì chuông điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Trần Lập Phương gọi tới.
- Chiêu Vũ, sao thế?
Giọng của Trần Lập Phương cũng rất kích động.
- Đại ca an tâm, đừng nóng, em đến chỗ anh đây.
Trần Chiêu Vũ gắng gượng trấn tĩnh, quyết định tới chỗ Trần Lập Phương thảo luận xem nên dàn xếp chuyện này như thế nào?
Trần Lập Phương có giao tình với hầu hết các đại lão trong quân. Nếu như để ông ta ra mặt biện hộ thì chắc còn hiệu quả hơn mình. Chuyện này có thể xem như chuyện nội bộ trong quân, còn chưa lộ ra ngoài, có ra tòa cũng là tòa án binh, ảnh hưởng các nguyên lão này là rất quan trọng.
Thấy cha mình vội vàng rời đi, Trần Kiến Hào ngồi lặng, không biết vì sao mà năm nay lão Trần gia gặp hạn như vậy. Cũng không biết thằng nhãi Diệp Khai, nhân vật trung tâm gây nên trận cuồng phong này, có chết hay không?
- Nó có chết hay không?
Trần Kiến Hào thầm nói, nếu chưa chết thì còn có dư địa thương lượng, nhưng nếu như chết thật thì lão Diệp gia cùng lão Trần gia coi như hoàn toàn trở mặt.
Trở lại thời gian trước lúc Diệp Khai rơi xuống nước.
Bùi Quân Thu sau khi chia tay với Diệp Khai thì lên xe chạy chầm chậm một đoạn ngắn.
Nàng quay đầu nhìn sang thấy hoa đào đang nở rộng bên sông, bất giác đánh xe lại gần, xuống xe đón lấy một cánh hoa rơi, trong lòng chợt dâng lên nỗi buồn nhè nhẹ.
Nói ra thì nàng và người chồng đã mất Trần Học Thắng cũng chưa có bao nhiêu tình cảm.
Trần Học Thắng khác hẳn với hai đứa em, hắn có nhiệt tình, có lý tưởng nên lựa chọn tòng quân, gia nhập bộ đội đặc nhiệm, phấn đấu rất tốt.
Nếu không phải hắn hi sinh vì nhiệm vụ đặcbiệt thì cuộc sống hiện giờ của Bùi Quân Thu chắc đã hoàn toàn khác?
Hôm nay Bùi Quân Thu kinh doanh câu lạc bộ Đế Hào, nhìn mọi người vui vẻ còn mình đứng nhìn. Cũng không phải nàng không có khát vọng buông thả nhưng may mắn vẫn chưa dấn thân vào bụi trần.
Chuyện hôm vừa rồi quả thật làm cho Bùi Quân Thu phẫn nộ.
Hai thằng em của Trần Học Thắng quả thật không bằng chó lợn, người cùng một nhà sao có thể khác nhau đến vậy chứ?
Khó trách lão Trần gia từ trước đến nay vẫn không xem hai thằng ranh này là người nối nghiệp, đoán chừng cũng biết rõ bọn chúng thật sự là bùn nhão không thể nên hồ.
Bọn chúng đi theo đường tà đạo lại rất nhiều trò, hôm đó ngoài bỏ thuốc mê còn trộn cả thuốc kích dục khiến nàng suýt nữa đã rơi vào tay chúng.
Bùi Quân Thu biết mưu mô của hai tê Trần Học Văn cùng Trần Học Vũ hoàn toàn không chỉ đơn giản là muốn kiếm chác thân thể người chị dâu góa bụa mà còn muốn khống chế nàng để từ đó tiến tới chiếm đoạt toàn bộ câu lạc bộ Đế Hào và tài sản khác của Bùi Quân Thu.
Từ sau khi Trần Học Thắng chết đi, Bùi Quân Thu nản lòng thoái chí, tập trung phát triển sự nghiệp kinh doanh, ngoại trừ câu lạc bộ Đế Hào chuyên dùng để kết giao với các nhân vật nổi danh trên thương trường và chính trường thì nàng còn có hai khách sạn, sáu cây xăng, hai công ty kinh doanh, làm ăn rất phát đạt. Tài sản hiện giờ của nàng đã vượt quá trăm triệu, chính thức bước vào hàng ngũ triệu phú.
Trần Học Văn cùng Trần Học Vũ toan tính quá nhiều, hành động cũng rất quyết đoán. Nào ngờ bọn chúng quá xui xẻo, bị Diệp Khai phá vỡ chuyện tốt, lại bị Bùi Quân Thu đá cho nổ trứng, gãy mất thiết côn, nửa chết nửa sống nằm trong bệnh viện.
Nghĩ tới đây, thêm cả vào chuyện trước kia, Bùi Quân Thu oán hận sâu sắc lão Trần gia, rủa bọn họ sao không chết quách cả nhà, sống chỉ gây thêm tai họa cho mọi người.
Đang trầm tư nhặt hoa thì nàng đột nhiên nghe thấy tiếng nước vỗ trên mặt sông. Bùi Quân Thu nhìn ra thì thấy có một người đang lóp ngóp bò lên từ dưới lòng sông dơ bẩn, toàn thân vô cùng nhếch nhác.
- A?! Tại sao là cậu?!
Nhìn rõ mặt đối phương, Bùi Quân Thu lập tức kinh hãi nói.
Nàng rất khó đánh đồng kẻ dơ bẩn trước mặt với Diệp Khai tiêu sái anh tuấn.
- Đừng nói nữa, tôi bị người ám sát suýt chết!
Diệp Khai hiển nhiên là bị thương, ho khan ra máu, thấy là Bùi Quân Thu thì cũng hơi hoảng, gắng gượng nói.
- Ai dám giết cậu?!
Bùi Quân Thu thấy thảm trạng của Diệp Khai thì cũng tin hắn không làm bộ, hỏi tiếp.
- Là bố chồng cô làm!
Diệp Khai nhìn Bùi Quân Thu, cứ thế ngất đi.