[Dịch]Quan Môn

Chương 1123 : Ưu tư khó quên

Ngày đăng: 05:42 16/09/19

Phương thức liên hệ của Diệp Khai cũng xem như không khó để tra. Làm thị trưởng Đông Sơn, chỉ cần tìm đến ủy ban Đông Sơn thì tự nhiên có thể hỏi thăm được số điện thoại của Diệp Khai. Chỉ là số điện thoại này là điện thoại công mà thôi, muốn liên hệ hắn vẫn phải cần số điện thoại di động. Bất quá năng lực đám Vương Tùng vẫn là khá lớn, thông qua một phen vòng vèo vẫn có thể tra ra số điện thoại của Diệp Khai. Bởi vậy lúc Diệp Khai nhận được điện thoại của Vương Tùng gọi tới vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc, nhìn dãy số lạ hoàn toàn không có ấn tượng gì. “Chào Diệp thị trưởng, tôi là chủ tịch Vương Tùng của Tùng Hoa thực nghiệp tỉnh Giang Hoài.” Thái độ Vương Tùng rất thành thật, vừa lên tiếng liền tự giới thiệu, e sợ Diệp Khai nói không biết, trực tiếp ngắt điện thoại. “Vương Tùng? Tôi đâu biết anh.” Diệp Khai trả lời, quả nhiên không khách khí. Vương Tùng nghe xong, không khỏi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đến thái độ lãnh đạm này của Diệp Khai. Phải biết rằng, trong vài năm gần đây, vì kinh tế quốc gia phát triển mạnh nên tầng lớp thương nhân trước kia bị liệt vào hàng chót trong “Sĩ nông công thương” cũng bắt đầu trở nên nóng bỏng. Chính cái gọi là “Không buôn bán không phú”, bản ý là nói nếu như không có thương nhân hoạt động trong lĩnh vực lưu thông thì hàng hóa làm ra không thể lưu chuyển, từ đó xã hội không thể phát triển, mọi người sống gần như tách biệt trong xã hội nhỏ của mình, nhiều người có khi cả đời không bước ra khỏi làng. Cho nên tầm quan trọng của thương nhân không cần nói cũng biết . Nhưng địa vị thương nhân từ trước giờ vẫn thấp, bị liệt vào hàng chót trong tứ dân, so với tầng cuối còn thấp hơn một tầng. Này tình huống, cố nhiên là theo ngay lúc đó xã hội chủ yếu lấy nông canh vì chủ có liên quan. Trong những năm gần đây, địa vị thương nhân cũng lên xuống thất thường. Lúc vừa cải cách thì từng lên cao, nhưng sau đó lại đi xuống, không ít người ăn phải quả đắng. Tuy nhiên thời gian này cũng không dài, giờ đã xác lập kinh tế thị trường nên thương nhân đóng vai trò rất quan trọng. Hiện tại rất nhiều quan viên địa phương vì chiến tích kinh tế nên rất hứng thú với chuyện kêu gọi đầu tư, mà bên ngân hàng cũng đưa ra điều kiện cho vay rất ưu đãi, thậm chí còn có một thời kì cho vay dễ dàng đến mức chỉ cần ngươi dám vay, ta liền dám cho vay, trả hay không không biết. Dù sao về thành tích đều tính trong ngắn hạn, về phần nói tổn thất chưa từng xảy ra trong quá trình cải cách. Xuất hiện một chút sai lầm cũng có thể tiếp nhận, dù sao điều gì cũng phải trả một chút học phí . Nguyên nhân vì như thế, cho nên địa vị thương nhân chợt tăng lên, cũng làm cho đám Vương Tùng thêm can đảm. Ngay cả quan viên địa phương cũng không coi vào đâu, coi bản thân như tầng lớp quan thương. “Diệp thị trưởng khả năng không biết tôi, bất quá không sao, Vấn đề tối mấu chốt là giữa Tùng Hoa thực nghiệp chúng tôi có tranh chấp một số vấn đề kinh tế với mấy xí nghiệp bên Đông Sơn, chúng tôi hy vọng Diệp thị trưởng có thể thu xếp công việc đến tỉnh Giang Hoài một chuyến giúp giải quyết vấn đề này.” Vương Tùng cũng không bị sự lãnh đạm của Diệp Khai chọc tức. Hắn biết rõ tình huống hiện tại của mình, tuyệt đối không thể để phát sinh thêm, vì thế hắn cũng rất khách khí mời Diệp Khai. “Tỉnh Giang Hoài? Anh xác định là muốn mời tôi tới đó sao?” Diệp Khai nghe xong quả nhiên biểu hiện ra một tia tò mò. “Đúng vậy, Diệp thị trưởng.” Vương Tùng thực thành khẩn giải thích qua điện thoại,“Trước đó Tùng Hoa thực nghiệp của chúng tôi có tranh chấp kinh tế với mấy xí nghiệp của thành phố, trên thực tế đều là do hiểu lầm tạo thành. Xí nghiệp chúng tôi cũng không có ý quỵt nợ nên nương cơ hội này, chúng tôi muốn mời Diệp thị trưởng tới đây thị sát một chút, khảo sát xí nghiệp của chúng tôi để tăng thêm hiểu biết lẫn nhau, thuận lợi giải quyết vấn đề nợ nần, không biết ý Diệp thị trưởng như thế nào, có thể thu xếp công việc hay không?” Ý của Vương Tùng rất rõ ràng, vấn đề nợ nần kỳ thật không lớn gì, chỉ cần Diệp thị trưởng cho mặt mũi, như vậy chúng tôi khẳng định sẽ trả tiền. Hơn nữa vấn đề lâu như vậy chưa giải quyết thì Diệp thị trưởng đến đây một lần sẽ xong, như vậy nói rõ vấn đề gì? Điều này nói rõ năng lực công tác của Diệp thị trưởng xuất sắc, thông qua năng lực siêu cường, nhân cách hấp dẫn không thể ngăn cản, cho nên các xí nghiệp dưới sự tác động của Diệp thị trưởng nhanh chóng trả nợ. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, khẳng định là sẽ cộng thêm một chiến tích rực rỡ trên quan lộ của Diệp Khai. Vương Tùng không tin tưởng, Diệp Khai không chút nào để ý tới lời mời này của hắn? Phải biết rằng, đây chính là món nợ hơn ba triệu, cho dù phóng mắt nhìn trong các xí nghiệp lớn cả nước cũng không thấy nhiều. Nếu vấn đề này không thể mau chóng giải quyết thì áp lực bên Đông Sơn cũng là rất lớn , hắn cũng không tin Diệp Khai làm thị trưởng không đau đầu? “Nói như vậy......” Quả nhiên, Diệp Khai trầm ngâm ở trong điện thoại một lát rồi đáp ứng,“Tôi sẽ nhanh chóng an bài hành trình.” “Rất mong Diệp thị trưởng báo số hiệu chuyến bay cho chúng tôi biết để Tùng Hoa thực nghiệp an bài tốt công tác tiếp đón.” Vương Tùng e sợ Diệp Khai nói cho qua, vội vàng hỏi thêm. “Có thể, cứ như vậy đi.” Diệp Khai gật đầu. Bỏ điện thoại xuống, Vương Tùng rốt cục thở phào, nghĩ rằng chỉ cần Diệp Khai có thể đến thành phố Vân Thu của tỉnh Giang Hoài thì dù đối phương mềm cứng thế nào cũng phải thu phục. Chỉ cần có thể đến Tùng Hoa thực nghiệp thì tất cả những vấn đề hiện tại sẽ không còn vấn đề gì, chỉ cần có tiền, giải quyết việc này chỉ mấy phút mà thôi. **************** “Như thế nào, Tùng Hoa thực nghiệp muốn mời anh đi Giang Hoài?” Chung Ly Dư cười hỏi. “Đúng vậy, xem ra động tác của em gây ra áp lực rất lớn cho Tùng Hoa thực nghiệp.....” Diệp Khai gật đầu hồi đáp,“ Số tiền ứng trước một triệu chính là phao cứu mạng của Tùng Hoa thực nghiệp. Nếu như không có số tiền này đúng hạn thì Vương Tùng không thể qua khỏi.” “Cho nên trong tình huống không còn cách nào thì hắn đành phải lo thu phục Diệp thị trưởng.” Chung Ly Dư cười nói,“Đáng tiếc là hắn cũng không rõ ràng Hoa Đông thần vận lại có quan hệ với Diệp thị trưởng, thực nghĩ đến đây là xui xẻo.” Tuy rằng tỉnh Giang Trung và tỉnh Giang Hoài chỉ cách nhau một con sông nhưng trước kia Tùng Hoa thực nghiệp cũng không có quan hệ nghiệp vụ gì cùng Hoa Đông thần vận. Chuyện làm ăn giữa hai bên cũng mới thiết lập mới đây nên Vương Tùng không biết nhiều về Hoa Đông thần vận, dĩ nhiên sẽ không rõ ràng Chung Ly Dư trên thực tế là người của Diệp Khai. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, trong nước người nhiều như vậy, đại nhân vật cũng cả đống, dĩ nhiên không người nào có thể biết hết. Lại càng không muốn nói, lúc trước Diệp Khai ở tỉnh Giang Trung tuy rằng rất ồn ào nhưng về xí nghiệp cũng không có lực ảnh hưởng quá lớn, cho dù đến sau khi Hoa Đông thần vận thành lập thì hắn cũng thông qua Chung Ly Dư khống chế, hoàn toàn không phải mình trần ra trận. Cho nên biết quan hệ giữa hắn và Hoa Đông thần vận cũng chỉ có các đại nhân vật cao tầng. Đương nhiên , Vương Tùng sở dĩ không nghĩ sâu thêm chủ yếu vẫn là bởi vì Hoa Đông thần vận đánh bản fax đến có sao văn kiện của bộ tài chính. Hắn không thể ngờ đến một cú điện thoại của Diệp Khai lại có thể khiến cho bên bộ tài chính phối hợp, chuyện này quả thật đã vượt qua phạm vi năng lực lý giải của hắn. Lại nói tiếp, vẫn là Vương Tùng khinh thường năng lực của Diệp Khai. Hơn nữa theo như cảm giác của hắn thì một thị trưởng như Diệp Khai lẫn vào là không nên, nếu vì thế mà vận dụng quan hệ thì có ưu việt gì? “Anh ép buộc như vậy, chẳng lẽ có thể có ưu việt gì sao?” Chung Ly Dư cũng hiếu kỳ với chuyện này, tuy rằng nói cô đi theo Diệp Khai lâu nhất, năng lực làm việc cũng tối cường, hiện tại nắm trong tay khối tài sản lớn nhất của Diệp Khai, thậm chí còn có tài phú khổng lồ ở Nga nhưng vẫn đoán không ra một số suy nghĩ của hắn. Nếu chỉ là giải quyết tranh chấp nợ nần thì theo như Chung Ly Dư thấy, trực tiếp ra tòa là được, đến lúc đó cưỡng chế chấp hành, cho dù là đem Tùng Hoa thực nghiệp bán đi cũng phải lấy được nợ, đây là chiêu số đơn giản nhất. Nhưng giờ thấy Diệp Khai ra chiêu thậm chí vận dụng cả bộ tài chính, hắn muốn làm gì? “Anh đã nghiên cứu qua tình huống của Tùng Hoa thực nghiệp, bọn họ hiện tại là hoàn toàn tư không gán nợ.” Diệp Khai hơi chút trầm ngâm rồi giải thích cho Chung Ly Dư,“Nhưng phân tích theo tình huống cơ bản của xí nghiệp thì bọn họ vẫn có thể lợi nhuận, cho nên một bộ phận tài chính khả năng đã lưu chuyển đến trong tay tư nhân. Nếu anh dùng chiêu số đòi nợ bình thường chắc chắn không được, thậm chí có khả năng làm cho bọn họ đem vốn lưu động chuyển đi, phải biết rằng ở tỉnh Giang Hoài, bọn họ tuyệt đối có năng lực làm được điểm này .” Chung Ly Dư nghe xong, gật đầu, thừa nhận Diệp Khai nói là sự thật. Đám Vương Tùng của Tùng Hoa thực nghiệp quả thật có rất nhiều cổ đông có thực lực cường đại. Lực ảnh hưởng của bọn họ đối với cục diện chính trị tỉnh Giang Hoài tuyệt đối không thể khinh thường, hơn nữa xí nghiệp này rất có khả năng chính là một chỗ trao đổi quyền tiền. Cho nên theo góc độ của Diệp Khai muốn nhất lao vĩnh dật giải quyết vấn đề, nhất định phải có một kế hoạch phi thường đầy đủ, bức thực lực đối phương lộ ra hết. Theo phản ứng hiện tại, thủ đoạn của Diệp Khai không thể nghi ngờ là hiệu quả, ít nhất đám Vương Tùng ngồi không yên. Bọn họ vận động Diệp Khai đi thành phố Vân Thu tỉnh Giang Hoài khảo sát, trên thực tế chính là một loại nhượng bộ. Có bước này, tin tưởng muốn đánh thông mê cục quan thương cấu kết của tỉnh Giang Hoàicũng chỉ là vấn đề thời gian.