[Dịch]Quan Môn
Chương 308 : Tác giả là tôi!
Ngày đăng: 05:30 16/09/19
- Bình tĩnh!
Diệp Khai lập tức nói một câu. Diệp Tử Bình nhìn hắn một cái, thấy bộ dạng trầm tĩnh của con trai thì lập tức trấn tĩnh, kỳ thật điều này cũng không thể nói tố chất tâm lý Diệp Tử Bình không tốt, chỉ là loại chuyện trúng độc tập thể này mẫn cảm, nhất là nguyên nhân trúng độc trên cơ bản liền quyết định phương hướng phát triển.
Rốt cuộc là có thế lực đối địch cố ý đầu độc, hay trong đồ ăn xuất hiện vấn đề làm cho mọi người tiêu chảy? Tình huống này phải làm rõ trước.
- Tình huống bây giờ như thế nào? Bên chính quyền phải chăng đã có an bài?
Diệp Tử Bình hỏi Hà Tình.
- Chủ tịch thành phố Ngô Viễn Sơn đã đi hiện trường, bởi vì bên đó có rất nhiều Hoa kiều nên Trưởng Ban Mặt trận tổ quốc Trần Húc Sơ cũng đi, kết quả xét nghiệm bệnh viện tạm thời còn chưa ra, Hà thư ký trưởng đang theo dõ, có tình huống sẽ lập tức hướng Diệp bí thư báo cáo.
Hà Tình báo cáo.
Tử Bình sau khi nghe, khẽ gật đầu, sau đó nói với Hà Tình:
- Nối máy với Ngô Chủ tịch, tôi muốn cùng hắn trò chuyện.
Hà Tình liền gọi điện thoại di động cho Ngô Viễn Sơn.
Điện thoại vừa thông là do thư ký của Ngô Viễn Sơn tiếp máy, Hà Tình nói với hắn một câu, sau đó liền đem điện thoại chuyển giao cho Diệp Tử Bình.
- Ngô Chủ tịch, tôi là Diệp Tử Bình.
Diệp Tử Bình nói.
- Chào Diệp bí thư, tôi là Ngô Viễn Sơn.
Ngô Viễn Sơn hồi đáp.
Hai người câu thông, Ngô Viễn Sơn báo cáo tình huống, nói bệnh viện đã an bài phòng bệnh cho các học sinh, tiến hành rửa ruột, một vài em nghiêm trọng đã có giám sát đặc biệt, chỉ là tạm thời còn không có có phát hiện là trúng độc gì.
Diệp Khai ở một bên nói:
- Mùa này, nếu như không phải người khác đầu độc thì điều tra trong thức ăn tối, phải chăng có rau trộn đậu cô-ve, cái này xử lý không tốt rất dễ dàng tạo thành tiêu chảy tập thể đấy.
Diệp Tử Bình nghe xong, thuận miệng nói luôn.
Cúp điện thoại, Trần Húc Sơ bên cạnh Ngô Viễn Sơn lại hỏi:
- Ngô Chủ tịch, Diệp bí thư có dặn dò gì?
- Còn có thể có chỉ thị gì?
Ngô Viễn Sơn tức giận nói:
- Hắn nói điều tra trong cơm tối có rau trộn đậu cô-ve hay không, nói là thứ này xử lý không tốt, dễ dàng tạo thành tiêu chảy, đây không phải vô nghĩa sao?
Trần Húc Sơ nghe xong, nhún vai, cũng hiểu được chuyện này không đáng tin cậy, Diệp bí thư như thế nào không tại hiện trường, còn mò mẫm chỉ huy như vậy?
Nhưng không bao lâu, người phụ trách bệnh viện chạy tới:
- Ngô Chủ tịch, Trần trưởng ban, điều tra ra nguyên nhân rồi!
- Ah?, tình huống nghiêm trọng sao?
Hai người lập tức chấn động nói.
Nói chung, chỉ cần là điều tra ra nguyên nhân trúng độc, vấn đề đã giải quyết hơn phân nửa, chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc là được rồi, cho nên hai người coi như yên tâm.
Loại chuyện này, trách nhiệm bình thường thuộc chính quyền nên Ngô Viễn Sơn cảm thấy lo lắng lo lắng, e sợ cho ra nhiễu loạn lớn, chính mình chịu không nỗi.
- Tình huống đã điều tra xong!
Người phụ trách bệnh viện hồi đáp:
- Rhông qua kiểm tra đối chiếu sự thật, cùng với tư liệu nhà hàng trường học cung cấp, đây là do xử lý đồ ăn không tốt nên tiêu chảy tập thể, nguyên nhân đậu cô-ve rửa không sạch, độc tố trong đó làm cho dạ dày co rút, đã tạo thành ngộ độc thức ăn!
Ngô Viễn Sơn cùng Trần Húc Sơ nghe xong, lập tức hai mặt nhìn nhau, bội phục Diệp Tử Bình, không nghĩ tới Diệp bí thư tuy xuất thân hào môn, cũng không có kinh nghiệm cơ sở nhưng từ Kinh Thành lại có thể liệu sự như thần!
- Đã như vầy, nguy hiểm tính lớn không lớn?
Ngô Viễn Sơn hỏi.
- Kỳ thật tình huống không nghiêm trọng, có thể tự khôi phục, hiện tại chúng ta dùng tới thuốc, ngày mai sẽ bình thường, không có chuyện rồi.
Người phụ trách bệnh viện hồi đáp.
- Ai, tôi đây an tâm.
Ngô Viễn Sơn cuối cùng thở dài một hơi, sau đó nắm tay y tế nhân viên, tỏ vẻ cảm tạ.
Giằng co cả đêm, cuối cùng không có ra nhiễu loạn lớn.
Bất quá Chủ tịch thành phố Ngô Viễn Sơn sau đó đã chỉ thị, phê bình nhà hàng trong khu đó, giao trách nhiệm chỉnh đốn và cải cách vệ sinh, tiếp đó giao cho ngành vệ sinh phối hợp với ngành giáo dục triển khai kiểm tra an toàn thực phẩm đối với trường học, ngăn chặn chuyện tái phát sinh.
Diệp Tử Bình nhận được điện thoại Ngô Viễn Sơn thông báo bình an vô sự về sau, cuối cùng yên lòng.
- Sao anh biết có thể là trúng độc do đậu cô-ve?
Hà Tình ở một bên nghe xong, cảm thấy có chút khó tin, vì vậy liền hướng Diệp Khai hỏi.
- Đồ ăn trong trường học vẫn tương đối an toàn, tuy hương vị không thể tận như nhân ý, nhưng không đến mức gây ra gì.
Diệp Khai cười hồi đáp:
- Nhưng sắp đến mùa hạ, rau trộn là một tai hoạ ngầm, hiện tại lại là đậu cô-ve đại lượng đưa ra thị trường, trong nhà ăn thường xuyên sẽ chuẩn bị món rau trộn có nó, cho nên khả năng nó xảy ra vấn đề cao hơn. Cũng may đây không tính là vấn đề lớn gì, sợ bóng sợ gió một hồi a.
Diệp Tử Bình cười nói:
- Không có chuyện là tốt rồi, lúc cha vừa nhận được điện thoại còn muốn trực tiếp bay trở về.
- Khó mà làm được.
Diệp Khai nói:
- Dù gì giờ cha cũng là lãnh đạo quốc gia, làm việc nhất định phải trầm ổn, những chuyện này tự nhiên có người đi làm, có thêm cha cũng không tăng thêm hiệu suất.
Diệp Tử Bình gật gật đầu, trong lòng tự nhủ thật sự nếu như mình đến e là hơn nửa bệnh viện lo ra đón mình, đối với công tác trị liệu không có chỗ tốt gì, bởi như vậy hiệu suất không tăng lên, ngược lại là giảm xuống.
Qua một hồi, mọi người không buồn ngủ mà tiếp tục ngồi nói chuyện.
Về chuyện trụ sở bí mật, dĩ nhiên không tiện nói lại. Mọi người đã có ăn ý, không cần nhiều lời, cho nên chủ đề lại quay lại chỗ thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước.
- Liêu Đông là căn cứ công nghiệp nặng lâu năm, đó là là địa phương dễ dàng nhất sai lầm.
Diệp Khai đề nghị:
- Con nghe nói, thế lực đen cấu kết quan viên địa phương đã bắt đầu bắt tay vào làm chia cắt một ít xí nghiệp nhà nước trọng điểm rồi.
- Con nghe ai nói, tại sao có thể có chuyện như vậy?
Diệp lão gia tử nghe xong, có chút kinh dị.
Thế lực đen của Liêu Đông hung hăng ngang ngược cũng không phải một ngày hay hai ngày mới biến thành như vậy mà có liên quan cùng thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước kiếp trước.
Người Liêu Đông thượng võ cùng nghĩa khí, nhưng nếu như đem hiện tượng xã hội đen Liêu Đông hung hăng ngang ngược quy kết vào đây sẽ là một loại biểu hiện nông cạn thậm chí vô trách nhiệm.
- Căn cứ kinh nghiệm, bất kỳ quốc gia nào trong quá trình quá độ đều xuất hiện vấn đề xã hội đen phát triển.
Diệp Khai nói:
- Hôm nay Liêu Đông đang đứng ở một quá trình chuyển hình đặc thù, tuy nó là căn cứ công nghiệp lâu năm nhưng giờ đã mất công nghiệp mà chỉ còn hai chữ lâu năm. Bởi vì thế nên màu sắc kinh tế có kế hoạch càng đậm, tuy đã tiến hành cải cách kinh tế thị trường nhiều năm, nhưng vấn đề mấy chục năm tích lũy tự nhiên không phải một sớm một chiều có khả năng giải quyết. Trong quá trình này, cơ hồ tất cả tài nguyên có thể có lợi đều do một số quan viên chánh phủ nắm giữ. Mà điểm này, hoàn toàn cung cấp mảnh đất cho liên hệ quyền lực-xã hội đen.
Người Liêu Đông sùng bái quyền lực, vô luận ngang ngược bá đạo cỡ nào trước mặt quyền lực đều ngoan ngoãn, bình thường quan hệ nhân mạch biến thành một loại nghĩa khí hàm hồ.
Một khi lý tính bị cảm tính lấn át, ý thức pháp chế bị quan hệ thay thế, kết quả của nó trực tiếp làm cho đối với tệ sùng bái quyền lực đạt đến đỉnh cao.
Đương nhiên, bất kỳ một chỗ nào, chỉ cần một tổ chức xã hội đen tồn tại lâu dài thì lưng nhất định tồn tại ô dù.
- Còn có một loại nguyên nhân là bản thân bộ phận tổ chức chính quyền cơ sở mềm yếu tan rả, hành chính bất lực, vì vậy vận dụng thành viên hắc bang tham gia thu phí, giải quyết những nơi hành chính khó giải quyết, thay thế chấp pháp hành chính bình thường.
Diệp Khai phân tích :
- Sau này, không chỉ có tổ chức xã hội đen phát triển an toàn, đáng sợ hơn chính là, một số lĩnh vực do chính quyền cơ sở nắm giữ sẽ bị tổ chức xã hội đen thay thế. Một khi chính phủ đánh mất công năng xã hội, thế lực đen sẽ tự động theo phản diện đền bù, trở thành một bộ phận bình thường cơ chế, bởi như vậy, xã hội này không bình thường rồi.
Trên thực tế, quan viên chánh phủ cấu kết cùng xã hội đen, cũng không phải là bảo hộ cùng được bảo hộ đơn giản như vậy, vẫn tồn tại vấn đề tập đoàn lợi ích.
Có một số quan viên chánh phủ lợi dụng hoặc thao túng tổ chức xã hội đen chấp pháp, thậm chí có số quan viên còn “hắc, bạch” tập trung vào một thân, trực tiếp đưa đến quyền lực đen chuyển biến xấu.
Những địa phương này thì tập đoàn lợi ích trên cơ bản đã khống chế địa phương tất cả tài nguyên xã hội, bọn hắn phi thường cường thế, muốn thế nào được cái đó, có khi thậm chí coi trời bằng vung.
- Tác dụng chính phủ cùng thị trường cũng không phải đơn giản vừa lui tiến, một khi quyền lực chính phủ rời khỏi, cá nhân cùng chính phủ có khoảng trống. Loại chuyển giao như vậy sẽ khiến tội phạm có tổ chức có thể tồn tại, dùng bạo lực khống chế công chúng, trắng trợn giành lợi ích kinh tế, chính trị, thậm chí cùng nắm giữ các loại tài nguyên xã hội thành tập đoàn lợi ích.
Diệp Khai nói với Diệp lão gia tử:
- Nhất là nơi xa xôi như Liêu Đônglại càng dễ hình thành thế lực xã hội đen như vậy.
Diệp lão gia tử nghe rất cẩn thận, những hiện tượng đều là nội dung ông cần nghiên cứu cân nhắc, cũng sẽ đưa ra một loạt chính sách ứng đối.
Hà Tình nghe xong, cũng nhớ tới bài báo vừa rồi có đề cập đến, vì thế nói ra.
- Bài báo rất sắc bén, bất quá nội dung lại khiến người tỉnh ngộ.
Hà Tình bình luận.
Diệp lão gia tử nghe xong, cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ ông cũng từng xem qua, cấp bậc như Diệp Tử Bình đương nhiên cũng đã từng đọc, vì vậy nhao nhao nghị luận, nói trong thể chế vẫn có đồng chí dám nói thật, chỉ không biết tác giả đến tột cùng là ai.
Ngược lại Diệp Khai thờ ơ ngồi ở một bên uống trà, tựa hồ mặc kệ.
Hà Tình không khỏi có chút kinh ngạc hỏi:
- Nhị thiếu gia tại sao không có phản ứng, không phải ghen ghét người ta có tài đi à nha?
Nàng cảm thấy loại khả năng vẫn tồn tại, Diệp Khai luôn luôn có bộ dạng lão tử đệ nhất thiên, làm sao có thể khích lệ người khác?
- Tác giả là tôi!
Diệp Khai ngoài dự đoán chỉ vào mũi của mình, bình thản đáp.!