[Dịch]Quan Môn
Chương 376 : Đột nhiên tán loạn
Ngày đăng: 05:31 16/09/19
Trận mưa to ảnh hưởng thật nhiều khu vực trong cả nước, mưa trút xuống suốt hai ngày cũng không có dấu hiệu ngừng lại, mưa to làm đất đá trôi xông hủy nhiều thôn trang, tổn thất càng lớn.
Ngay trong lúc khắp nơi đều đang bận rộn chống lũ cứu tế, vào ngày 27 tháng 8 đã xảy ra vài chuyện bất thường.
Tiểu biệt thự mà Diệp Khai tọa trấn vừa xua đuổi mấy đám người.
Trên thực tế từ sau khi chiêu bài Cục cảnh vệ trung ương của hắn được treo lên, trên cơ bản đã không còn nhân vật nào của chính phủ chạy tới quấy rối, bọn họ có bao xa thì trốn bao xa, e sợ chọc phải phiền toái.
Mấy ngày mưa to liên tiếp, quả thật làm cho rất nhiều chuyện đều nhận lấy ảnh hưởng.
Diệp Khai không ngừng thu được báo cáo về hành trình của hạm đội Hắc Hải, lúc này hạm đội Hắc Hải đã đi tới Đông Hải, đang tiếp tục xuất phát theo hướng bắc, đoán chừng qua không được bao lâu có thể thuận lợi tới mục tiêu định trước.
Có thể bắt được tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn hay không, hạm đội Hắc Hải là một khâu trọng yếu trong kế hoạch của Diệp Khai, chỉ khi nào khâu này không phạm phải sai lầm thì hắn mới có thể thuận lợi hoàn thành việc này.
Bởi vậy Diệp Khai phi thường quan tâm với vị trí di chuyển của hạm đội Hắc Hải trên biển, cơ hồ mỗi ngày đều thu được hơn mười phần báo cáo tình huống, mà trong phòng đặt một hải đồ phóng lớn, bên trên rậm rạp những dấu hiệu ký hiệu đánh dấu tọa độ vị trí của hạm đội Hắc Hải.
-Trận mưa to này ngược lại mang tới rất nhiều thuận tiện cho chúng ta.
Diệp Khai nhìn xem hải đồ, bỗng nhiên có chút hưng phấn.
-Nhị thiếu gia nghĩ tới chuyện gì?
Ở bên cạnh Hùng Nghị Vũ có chút tò mò hỏi thăm.
-Ha ha, chuyện này không thể nói, qua một lát thì anh sẽ biết.
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
-Nhị thiếu gia, còn có một việc tôi nghĩ mãi vẫn không rõ.
Hùng Nghị Vũ còn nói thêm.
-Chuyện gì?
Diệp Khai hỏi.
-Nếu như anh đã lấy được chứng cớ, vì sao không lập tức vào thủ đô đây? Dù sao lựa chọn ở lại nơi này, sẽ có phong hiểm đấy.
Hùng Nghị Vũ hỏi.
Diệp Khai nghe xong vấn đề của hắn, cười cười nói:
-Chỉ một chút chứng cớ như vậy, nhiều lắm chỉ làm cho vài người của An Bình bị xử phạt, nhưng đối với Ngưu Lam Sơn mà nói cũng không đủ làm hắn tổn thương tận gân cốt, sở dĩ tôi ở lại chỗ này cũng bởi vì tôi muốn thu thập cả Ngưu Lam Sơn, chấm dứt hậu hoạn!
Gặp Hùng Nghị Vũ có chút không hiểu được, Diệp Khai nói ra:
-Chỉ cần bọn hắn có thể xác định người mất tích không ở trong biệt thự, anh cho rằng bọn hắn dám làm gì phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương như tôi sao?
-Đương nhiên không dám.
Hùng Nghị Vũ nghĩ nghĩ, lắc đầu đáp.
Bọn hắn cũng không phải kẻ đần, trừ phi có thể xác định những người mất tích đang ở trong biệt thự, như vậy liều lĩnh xông vào đem người cướp đi là có lợi nhất, nhưng nếu như đã xác định mấy người kia không có ở trong biệt thự, cũng không có chứng cớ cho thấy những người nọ nhất định đang ở trong tay Diệp Khai, như vậy mạo muội xúc phạm một vị thiếu tướng phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương thì xem như vô cùng bất lợi.
Nói thế nào Diệp Khai cũng là một thiếu tướng, phó cục trưởng Cục cảnh vệ, cháu trai của Diệp gia, dưới tình huống không xác định đủ lợi ích bọn họ tuyệt đối sẽ không dám làm chuyện xằng bậy.
-Tác dụng tôi ở lại nơi này, chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của người khác, làm cho bọn hắn không tưởng được lúc này bằng chứng đang ở trong thủ đô!
Diệp Khai nói với Hùng Nghị Vũ.
Cơ hồ là cùng một ngày, tham mưu trưởng trung tướng Diệp Tử Sơ của quân khu Liêu Đông mang theo một đống lớn hồ sơ, muốn gặp mặt thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành.
Mặc dù nói Diệp Tử Sơ chỉ là một tham mưu trưởng, nhưng dù sao hắn cũng là nhị công tử của Diệp gia, lần này vào thủ đô bởi vì bệnh tình của Diệp lão gia tử, trong Quân ủy có lập qua hồ sơ, hắn lựa chọn vào lúc này gặp mặt đồng chí Giang Thành hiển nhiên không phải là rảnh rỗi kiếm chuyện chơi.
Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt tự mình tiếp đãi Diệp Tử Sơ, hơn nữa còn đưa hắn đi gặp mặt đồng chí Giang Thành.
-Gần đây sự tình thật quá nhiều, đồng chí Giang Thành cũng bề bộn nhiều việc, chỉ có thể rút ra được mười phút mà thôi.
Đàm Thắng Kiệt cũng là thế gia đệ tử, tương đối quen thuộc với Diệp Tử Sơ, tuy hai nhà không xem như cùng một phe phái, nhưng ít nhất theo tình hình trước mắt mà nói cũng không phải là địch nhân.
-Mười phút chỉ sợ không đủ!
Diệp Tử Sơ nói thẳng.
-Việc này thì tôi không làm chủ được rồi.
Đàm Thắng Kiệt mỉm cười đáp.
Mặc dù hắn là phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, là chủ nhiệm văn phòng của đồng chí Giang Thành, nhưng việc sắp xếp thời gian của đồng chí Giang Thành thật sự không phải do hắn hoàn toàn định đoạt, đôi khi phải xem ý kiến của đồng chí Giang Thành, đôi khi phải xem thời gian sắp xếp của Cục chính trị trung ương, đôi khi còn bị chuyện gì đó đột ngột xảy ra làm ảnh hưởng.
Khoảng 9h30 sáng, trung tướng Diệp Tử Sơ đã được đồng chí Giang Thành tiếp kiến.
Quả nhiên đúng như lời nói của Diệp Tử Sơ, mười phút thật không đủ.
Làm cho Đàm Thắng Kiệt cảm thấy kinh ngạc là đồng chí Giang Thành kéo dài cuộc gặp tới hai mươi phút, lại kéo dài thêm hai mươi phút, cuối cùng dứt khoát phân phó xuống hủy bỏ hết thảy cuộc gặp sáng hôm nay, khẩn cấp triệu tập mấy vị ủy viên thường vụ trung ương.
Ngoại trừ Diệp lão gia tử nằm viện, ba vị khác trong thời gian thật ngắn đã đến, chỉ là mọi người có chút mờ mịt, không biết đồng chí Giang Thành gọi mọi người tới rốt cục là vì sự tình gì?
-Đã xảy ra một sự kiện rất nghiêm trọng.
Đồng chí Giang Thành chứng kiến mọi người đã đến, liền nghiêm túc nói.
-Sự tình gì?
Vân thủ tướng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy có mặt Diệp Tử Sơ, không khỏi hỏi.
-Tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn tham nhũng, buôn lậu, cấu kết cán bộ cơ quan đảng chính địa phương cùng phần tử xã hội đen, buôn lậu thuốc phiện cùng bắt cóc, cùng điều khiển thao túng công tác thay đổi chế độ trong xí nghiệp quốc hữu địa phương, bán ra tài sản quốc gia giá rẻ kiếm lời…
Đồng chí Giang Thành đơn giản nói vài câu, sau đó lại nói ra:
-Tham mưu trưởng trung tướng Diệp Tử Sơ của quân khu Liêu Đông sưu tập rất nhiều chứng cớ trở về, với tư cách là đại biểu của Diệp gia, đem văn kiện hồ sơ đến cho mọi người xem qua.
Sau khi nói xong, Diệp Tử Sơ tự mình đem chứng cớ thông qua hình chiếu biểu hiện cho mọi người xem.
Những chứng cớ này chủ yếu là do Diệp Khai sưu tập bằng chứng ở biệt thự của Hắc Thất, cùng những băng quay phim hình ảnh bất nhã của bí thư thành ủy Bì Mộng Các thành phố An Bình bọn họ, cùng một ít bằng chứng phạm tội, phi thường toàn diện, trong những người này làm cho mọi người càng chú ý chính là con trai của Ngưu Lam Sơn là Ngưu Mãn Thương.
Ngưu Mãn Thương ở trong băng ghi hình lại rất điên cuồng, hơn nữa chính hắn cũng đã khai ra hành vi phạm tội, nói là hắn chuyên phụ trách buôn lậu vật tư quân sự cho Ngưu Lam Sơn cùng một nhóm cán bộ chính phủ An Bình.
Đơn giản mà nói, thông qua quan hệ của Ngưu Lam Sơn, lợi dụng đội tàu quân dụng của hệ thống hải quân khu trực thuộc buôn lậu vật tư mẫn cảm, chẳng hạn như dầu thành phẩm, hoặc là đem một ít tài nguyên bị hạn chế vận chuyển ra ngoài.
Trung tướng Diệp Tử Sơ với tư cách là đại biểu của Diệp gia, hiển nhiên ở trước mặt mọi người cũng có được quyền lên tiếng nhất định, hắn chỉ vào một ít tư liệu bên trong nói:
-Gần đây trải qua thẩm tra một ít số lượng thành phẩm dầu buôn lậu, khoảng chừng hai mươi vạn tấn, kim ngạch liên quan là bốn trăm triệu.
Nghe xong lời này, thủ tướng Vân là người đầu tiên không thể ngồi yên, phi thường phẫn nộ vỗ bàn nói:
-Xử lý nghiêm khắc! Nhất định phải xử lý nghiêm khắc! Hành động buôn lậu trọng đại như vậy mà tỉnh Liêu Đông lại không hề có chút phản ứng, còn dám nói không có trách nhiệm sao? Chu Định Phát rốt cục làm sao quản lý?
Diệp Tử Sơ nghe xong trong nội tâm cười thầm, lần này chia cắt bánh ngọt thủ tướng Vân lấy được chủ yếu là nguồn năng lượng, đám người Ngưu Lam Sơn cấu kết buôn lậu dầu thành phẩm, trên thực tế bị trùng kích lớn nhất chính là gia tộc của ông, cho nên thủ tướng Vân phi thường tức giận, nhất định đòi nghiêm trị độc thủ sau màn!
Trên thực tế Diệp gia lấy được phần dầu Trung Hải, trong hành động buôn lậu này cũng bị ảnh hưởng khá lớn, bởi như vậy hai nhà tự nhiên là thành minh hữu.
Ngược lại Hứa chủ tịch lại nói lời công đạo:
-Chuyện trong quân đội tỉnh Liêu Đông không quản được, Chu Định Phát tuy là bí thư tỉnh ủy, nhưng không khả năng biết rõ Ngưu Lam Sơn đang làm cái gì, dù sao liên quan tới vấn đề cơ mật quân sự, chúng ta nên nhìn việc luận sự, nhìn xem làm sao xử lý chuyện này cho thỏa đáng?
Đồng chí Cổ Kiến Nhung cũng tỏ vẻ:
-Loại chuyện này tính chất khá ác liệt, đồng chí Ngưu Lam Sơn là lãnh đạo đại quân khu, vậy mà lợi dụng tài nguyên quân đội làm buôn lậu, trung gian kiếm lời bỏ túi riêng, thật sự là nói không qua.
Xem như là người nối nghiệp đời sau, đồng chí Cổ Kiến Nhung tuy là ủy viên thường vụ trung ương, có được quyền lên tiếng rất lớn, nhưng bình thường hắn rất ít nói chuyện, nhưng vì sự tình lần này có tính chất ác liệt, không thể không đưa ra lập trường.
-Ra loại chuyện này tôi cũng cảm thấy phi thường đau lòng!
Đồng chí Giang Thành cũng tỏ thái độ:
-Trước mắt việc này chỉ giới hạn trong mấy người chúng ta biết rõ, nhưng bên thành phố An Bình bởi vì nhóm người Bì Mộng Các mất tích vài ngày nên địa phương đã ngồi không yên, cho nên phải phái người đi qua trấn an một chút, ổn định tình thế, không thể để cho tình huống chuyển biến xấu.
-Tôi đề nghị phái một ủy viên Cục chính trị trung ương đi Liêu Đông xử lý việc này.
Vân thủ tướng đề nghị nói.
-Diệp lão đối với việc này có ý kiến gì không?
Đồng chí Giang Thành lại hỏi Diệp Tử Sơ.
Diệp lão gia tử bởi vì nằm viện, không thể đích thân tới hội trường, cho nên ý kiến của Diệp Tử Sơ liền đại biểu cho ý kiến của Diệp lão gia tử.
-Gia phụ đang mang bệnh, đối với các tình huống không nắm được chuẩn xác, không tiện tỏ ra ý kiến, cho nên chỉ có thể ủng hộ đối với quyết định của trung ương.
Diệp Tử Sơ hồi đáp.
Hắn nói như vậy xem như là ý kiến khá ổn thỏa, dù sao Diệp lão gia tử không có mặt, rất nhiều việc người khác không thể đại biểu, cho nên mới có câu ủng hộ quyết định trung ương, xem như đã rõ ràng phản ánh ý nghĩ của Diệp lão gia tử, tôi không pha trộn vào việc này, các vị tự mình xử lý tốt là được rồi.
Còn đang nói chuyện, Đàm Thắng Kiệt vội vàng chạy nhanh vào, sắc mặt có chút khó coi nói:
-Tin tức mới nhất! Hạm đội Hắc Hải mang cờ hải quân Xô Viết cũ, đột nhiên thay đổi hướng đi, di chuyển vào quân cảng Liêu Đông chúng ta, hai quân đoàn của quân khu Liêu Đông nhận được mệnh lệnh của tư lệnh quân khu Ngưu Lam Sơn không cho phép xung đột để phòng ngừa tình thế mở rộng, đột nhiên lại tán loạn thối lui, lúc này quân cảng đã không còn chút phòng ngự nào!
-Cái gì?
Mọi người trong phòng nghe xong, lập tức đều bị chấn kinh.
Hai quân đoàn đột nhiên tán loạn, loại chuyện này từ sau khi lập nước tựa hồ còn chưa từng phát sinh qua đi? Khó trách sắc mặt mọi người đều tái xanh, thật sự là đáng xấu hổ!