[Dịch]Quan Môn
Chương 391 : Nhiệm vụ phân giải
Ngày đăng: 05:31 16/09/19
Tâm tình của đồng chí Giang Thành nhất định là phi thường khó chịu, bởi vì những người kia đúng là ăn no không việc gì làm, lại chạy tới đòi vạch ra chuyện này.
Chẳng lẽ bọn hắn không cần cẩn thận suy nghĩ một chút, vì sao Diệp Khai lại được trao tặng quân hàm thiếu tướng hay sao?
Không cần nói chuyện khác, chỉ nói Quân ủy lập hồ sơ, đồng chí Giang Thành tự mình phê chuẩn, đồng chí Cổ Kiến Nhung ban phát nghị định bổ nhiệm, các ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương có mặt tại trường làm người chứng kiến, đây rõ ràng đã là một loại nghi thức phi thường long trọng.
Đại khái đã bao nhiêu năm nay, còn chưa có bất kỳ một vị tướng lãnh nào đạt được đãi ngộ như thế, Diệp Khai là người đầu tiên.
Chỉ là có một sự tình không tiện công khai, cho nên trao quân hàm cho Diệp Khai xem như tiến hành bí mật, không có khả năng công bố ra ngoài, khiến cho chuyện này lưu lại một ít tai họa ngầm.
Hôm nay Chu Tường cùng Hạ Thiên Hải tụ tập một đám cán bộ kỳ cựu bỗng nhiên chạy tới đòi truy vấn việc này, tuy không có gì sai lầm, nhưng theo góc độ đồng chí Giang Thành nhìn xem chẳng khác gì là bức ép hoàng đế.
Chuyện như vậy nếu có thể dễ dàng tha thứ được thì khí độ của hắn không khỏi là quá mức dư thừa, cho nên đồng chí Giang Thành thật sự tức giận.
-Những lão nhân gia kia, sợ là không tốt trấn an…
Đàm Thắng Kiệt nghe xong lời phân phó của đồng chí Giang Thành, có chút cười khổ.
Hắn vốn chỉ ôm tâm tính ngồi xem náo nhiệt đối đãi chuyện này, lúc này đồng chí Giang Thành lên tiếng làm cho hắn không cách nào không đếm xỉa đến.
Nhưng hắn vô cùng rõ ràng, muốn liên hệ với những lão đầu tử kia xác thực là thật phiền toái, điển hình là đã phải xuất lực mà còn không được ích lợi gì, cho nên trên mặt hắn hiện lên vẻ khó khăn.
-Như thế nào, có khó khăn?
Đồng chí Giang Thành hỏi.
-Khó khăn tự nhiên là có một ít, nhưng có thể làm được thôi.
Đàm Thắng Kiệt biết rõ loại chuyện này nhất định là phải do mình ra mặt, không thể để cho đồng chí Giang Thành phải tốn thời gian thảo luận với một nhóm lão đầu tử, kiên nhẫn đi giải thích cho bọn họ đi?
-Nói chuyện với những lão nhân gia kia, làm cho người phát điên chính là cũng không cách nào dùng lý phục người, mình nói đạo lý lớn gì với bọn họ họ cũng chẳng thèm quan tâm, bọn họ chỉ kiên trì theo ý của mình, đó là tại sao phải làm như vậy, lý do làm như vậy chúng tôi không đồng ý này nọ!
Đàm Thắng Kiệt nói ra:
-Ngài nói bọn hắn giả vờ câm điếc cũng tốt, hung hăng càn quấy cũng thế, dù sao chúng ta cũng không cách nào thuyết phục được bọn hắn, lại không thể đem họ bắt lại, chuyện này xác thực là cần dùng một ít thủ đoạn mới có thể đè ép trở xuống.
-Cho nên mới cần anh đi ra mặt giải quyết việc này đó thôi, năng lực của anh tôi còn tin tưởng được!
Đồng chí Giang Thành tỏ vẻ.
Sau khi Đàm Thắng Kiệt nhận được nhiệm vụ này, liền suy nghĩ phải đem sự việc bóp chết từ trong trứng nước, cũng không thể thật sự để cho đám người kia xông vào đại nội, đem sự tình biến thành càng thêm không xong.
-Ai, phải làm cho Diệp gia ra một phần lực rồi.
Đàm Thắng Kiệt thầm nghĩ.
Nhưng Đàm Thắng Kiệt cùng nhóm lão đầu nhi tiếp xúc lần đầu tiên, cũng không được hòa hợp cho lắm.
Hắn không đi tìm lão Chu cùng lão Hạ, mà đi tìm một người trong số đó, đã từng đảm nhiệm qua ủy viên Cục chính trị trung ương, Dương Khải.
Dương lão đã được tám mươi tuổi, so sánh mà nói tính tình của hắn cũng khá trầm ổn, hơn nữa địa vị chính trị tương đối cao, Đàm Thắng Kiệt cùng hắn cũng có chút giao tình, đây là lý do vì sao Đàm Thắng Kiệt muốn tìm hắn trước để nói rõ chuyện này.
Mặc dù nói lão Chu cùng lão Hạ là người khởi xướng, nhưng bằng lực lượng của bọn họ muốn ngưng tụ nhiều người tụ lại cùng một chỗ cũng không lớn, cho nên trong những người này cũng chưa chắc là người nào muốn làm gì cháu trai của Diệp gia, có một ít người là có mục đích riêng của mình, một bộ phận khác chỉ là tham gia náo nhiệt.
-Chuyện này tiểu Đàm cậu đi tìm tôi là sai rồi.
Dương lão nhìn thấy Đàm Thắng Kiệt, liền biết ý tứ của hắn đến nhà, chỉ là thái độ của Dương lão cũng rất kiên quyết, không tiếp thu Đàm Thắng Kiệt điều giải.
-Dương lão, sự kiện của Diệp Khai là do toàn thể Cục chính trị thông qua đấy, về phần nói tới nguyên nhân, hiện tại được giữ bí mật trên cao tầng, nếu không với hành vi ngày thường của Diệp lão cũng không khả năng tiến hành thao tác trong bóng tối gì đó, đem Diệp Khai đề bạt làm thiếu tướng, tôi chỉ nhấn mạnh một điều, nếu như không đủ lý do, đồng chí Giang Thành sẽ không đồng ý, chớ đừng nói chi là toàn bộ ủy viên thường vụ Cục chính trị đều tán thành rồi.
Đàm Thắng Kiệt nói:
-Hiện tại các vị bức bách như vậy, thật làm cho đồng chí Giang Thành cảm thấy phi thường khó xử!
-Sợ cái gì?
Dương lão hừ một tiếng nói:
-Nếu như đã không có quỷ, vì sao không dám đem chân tướng chuyện này truyền tin?
Đàm Thắng Kiệt nhếch môi, trong lòng tự nhủ chuyện này thật đúng là không tiện truyền ra.
Mặc dù nói hiện tại mười hai chiếc tàu ngầm hạt nhân cùng hàng không mẫu hạm Varyag đã rơi vào trong túi hải quân nước cộng hòa, thậm chí còn lấy tới hai mươi hai chiếc tàu chiến tạo thành cả một hạm đội, nhưng những vật này còn chưa hoàn toàn xử lý xong xuôi.
Nếu như đúng lúc này trong nước có tin tức lộ ra, như vậy người ngoại quốc lại tiếp tục rầm rĩ, không chừng sẽ đem chuyện này biến thành phức tạp, đến lúc đó dẫn phát hỗn loạn, sẽ rất khó khống chế, đồng chí Giang Thành chính vì thấy được điểm này mới khiến cho Đàm Thắng Kiệt đi câu thông, hi vọng đám lão nhân kia không tiếp tục hồ đồ làm ảnh hưởng tới đại cục.
Mà mục tiêu xa hơn một chút, chính là nhìn vào hai chiếc hàng không mẫu hạm khác, chuyện này cũng cần Diệp Khai ra tay xử lý, cho nên trong thời gian ngắn đồng chí Giang Thành không cho phép có người làm khó Diệp Khai.
Là vị lãnh đạo cao nhất, đồng chí Giang Thành cũng có rất nhiều điều khó xử, thực lực hải quân không đủ, chuyện này luôn làm cho hắn vô cùng lo lắng, hiện tại cuộc chiến trên lục địa thì càng ngày càng ít, nhưng việc tranh chấp trên biển lại thời khắc đều tồn tại, đúng như lời Diệp Khai đã nói, cuối cùng sẽ có một ngày phân tranh trên biển là chuyện không cách nào tránh khỏi.
Cho nên đồng chí Giang Thành phi thường tán thưởng những chuyện Diệp Khai đã làm, không để ý tới việc bổ nhiệm hắn làm thiếu tướng, tùy cơ ứng biến, đối với sự tình của căn cứ Hoa Đông Thần Vận cũng lạc quan tán thành, hết thảy những điều này đơn giản là vì hi vọng hải quân ngày càng thêm cường đại, tận lực làm tốt nghĩa vụ của chính mình.
Với thu hoạch hiện tại mà nói chỉ cần thêm một năm thời gian đến huấn luyện cùng thích ứng, nước cộng hòa có thể tăng thêm phân nửa thực lực hải quân, một khi hàng không mẫu hạm được đầu nhập sử dụng, như vậy năng lực của hải quân sẽ đề cao thật lớn, đúng như lời Diệp Khai đã nói, tọa trấn Nam Hải, như vậy đã tạo đủ lực uy hiếp.
Về phần bên Đông Hải, tuy có tranh chấp lãnh thổ với Nhật Bản, nhưng dù sao cũng không bức bách vội vã, có tàu ngầm hạt nhân thủ vệ cửa biển, thực sự không gấp.
-Dương lão, nội tình trong việc này xác thực là chuyện không đơn giản, các vị ủy viên Cục chính trị trung ương cũng có nghĩa vụ nghiêm khắc giữ bí mật, loại chuyện này ngài cũng biết rõ.
Đàm Thắng Kiệt còn nói thêm:
-Một khi các vị bức bách nháo sự lớn chuyện, chỉ sợ sẽ càng thêm phiền toái, đến lúc đó không tiện xong việc.
-Tôi làm việc gì trong nội tâm tự nhiên có nắm chắc.
Dương lão không để ý tới lời cảnh cáo của Đàm Thắng Kiệt, hừ một tiếng nói.
Lúc này Đàm Thắng Kiệt tiếp xúc không có kết quả, cũng không khỏi lắc đầu cáo từ rời đi.
Đối với tâm tư của Dương Khải, Đàm Thắng Kiệt đại khái có thể cân nhắc được một chút, sau khi lão đầu nhi lui xuống vốn vẫn còn đảm nhiệm một chức ủy viên trong Ủy ban cố vấn trung ương, còn có thể tiếp tục hô mưa gọi gió, nhưng khi Ủy ban cố vấn trung ương bị hủy bỏ, tác dụng trong chính trị quốc gia đã càng ngày càng nhỏ, cho nên có chút không cam tâm rồi.
Lần này lão Chu cùng lão Hạ không biết bởi vì sao lại cắn chặt sự tình bổ nhiệm chức thiếu tướng cho Diệp Khai, muốn đòi một lời giải thích, tụ tập nhân thủ khắp bốn phía hò hét, ở sau lưng nếu không có Dương Khải đẩy sóng thổi gió cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Lần này Đàm Thắng Kiệt chẳng qua chỉ là tiên lễ hậu binh mà thôi, đối với những người như vậy cũng không thể xử sự quá mức trực tiếp, khách khí tất yếu vẫn phải có, nếu không đến lúc đó người ta nói hắn làm việc không giảng quy củ, không có kết cấu, vậy thì không tốt.
Sau khi trở về, Đàm Thắng Kiệt suy nghĩ một lát, trong lòng tự nhủ chuyện này bắt buộc một mình ta thu xếp, lại không liên lụy gì tới Diệp gia, tựa hồ làm vậy cũng không thỏa đáng đi?
Vì vậy Đàm Thắng Kiệt gọi điện thoại tới cho Diệp Khai:
-Tiểu Diệp, ha ha, tôi là bác Đàm bên văn phòng trung ương đây, có một chuyện cần nói qua với cậu.
Nghe xong lời giải thích của Đàm Thắng Kiệt, Diệp Khai suy nghĩ một thoáng, hỏi:
-Ý của bác Đàm ra sao?
Hắn không tin lão Đàm này có lòng tốt như vậy, lại đi giúp đỡ mình xử lý những chuyện phiền toái như thế, nghĩ lại thì hiểu được, nhất định là do đồng chí Giang Thành lên tiếng để Đàm Thắng Kiệt đi xử lý việc này, kết quả Đàm Thắng Kiệt phát hiện sự tình không dễ làm, liền nghĩ tới cũng muốn Diệp gia xuất lực, dù sao đây cũng là việc của Diệp gia mà ra.
Nhưng Diệp Khai không nghĩ như vậy, chức thiếu tướng của hắn tới tay thật không dễ dàng, rõ ràng trong chuyện này chính hắn còn phải chịu thiệt thòi, hiện tại lại có người nhìn chướng mắt, muốn đem chuyện này gây khó khăn cho hắn, lẽ ra Diệp Khai cùng Diệp gia sẽ không chịu ngồi yên mà nhìn, nhất định phải phản kích, nhưng nghĩ lại thì không đơn giản như thế.
Hiện tại mâu thuẫn đã chuyển dời qua bên chỗ đồng chí Giang Thành, nếu Diệp gia còn tùy tiện ra tay, không có ý nghĩa gì, tối đa chỉ như có cừu oán mà trút giận thế thôi, không có ý nghĩa gì thực tế.
Bị người hâm mộ ghen ghét là chuyện khó tránh khỏi, Diệp Khai không để ý mình bị người ghen ghét, chỉ cần không tổn hại tới lợi ích thực tế của hắn, mấy lão đầu tử gần đất xa trời có thể nảy sinh được bao nhiêu uy hiếp đối với hắn?
Huống hồ hiện tại chuyện này cũng không phải trực tiếp tìm đến hắn, có cơn bão nào tới còn có Cục chính trị trung ương chống đỡ thôi.
Vì vậy đối với việc này Diệp Khai cũng không để trong lòng.
Ngược lại hắn muốn nghe thử xem lời đề nghị của Đàm Thắng Kiệt, nhìn xem lão Đàm túc trí đa mưu rốt cục lại có ý nghĩ thế nào?
-Tôi nghe nói nguyên nhân gây ra chuyện này là do cậu cùng Chu lão và Hạ lão có chút hiểu lầm?
Đàm Thắng Kiệt nói ra:
-Đã như vậy vì sao không thử giải quyết riêng đây? Nháo tới chỗ đồng chí Giang Thành, thậm chí là ra tới Cục chính trị, không có ý nghĩa gì đâu.
-Là vậy sao…
Diệp Khai suy nghĩ lại nói:
-Vậy được, tôi phụ trách xử lý lão Chu cùng lão Hạ, nhưng những người khác nếu còn lải nhải tôi không ngăn được đó.
Mấy chục người, Diệp Khai nếu phải đi ứng phó từng người, phải phí bao nhiêu khí lực? Không quá thực tế!
Hơn nữa phải đối phó nhiều người như vậy có giải quyết được hay không khoan hãy nói, mấu chốt là sẽ làm tăng thêm nhiều oán hận đối với Diệp gia, việc này xem như không tốt lắm, Diệp Khai chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
-Vậy tốt lắm, quyết định vậy đi!
Đàm Thắng Kiệt nghe xong, lập tức nói.
Bất kể nói thế nào, Diệp Khai muốn xử lý là hai người hét lớn nhất, cũng là người khởi xướng, như vậy xem như nhiệm vụ đã được phân giải rồi.