[Dịch]Quan Môn

Chương 404 : Trong rạp

Ngày đăng: 05:31 16/09/19

Diệp Khai nói với Ninh Sương; - Kẻ như vậy lại ở cùng Tô Tỉnh, em cảm thấy bọn họ có thể có trò gì hay? - Nhất định không rồi, bình thường đúng là không nhìn ra, trong trường, tên Tô Tỉnh này cũng không có tiếng xấu gì. Ninh Sương có chút kinh ngạc nói. - Chó được dạy dỗ sẽ không cẳn càn. Hắn lại là con trai Chủ tịch tỉnh, trường học đương nhiên là muốn để ý thanh danh rồi, một bị chọc ra thì hậu quả cũng không dễ giải quyết. Lại nói, ở tỉnh Giang Trung thì Tô Định Phương vẫn chưa được tới mức một tay che trời đâu. Nhưng mà Diệp Khai cũng có chút hiếu kỳ, Tô Tỉnh chắc chắn sẽ không tốt bụng tới mức mời mình ăn chùa uống không, chỉ chút rượu mà mấy tên vệ sĩ kia của mình gọi cũng đủ làm cho hắn xuất huyết rồi. Xem ra lúc này Tô Tỉnh nhất định sẽ ghi nợ tính toán đấy. Hừ, còn chưa biết được đường đường chính chính ra tay hay là luồn cửa sau sẽ thắng đâu! Từ những hiểu biết của Diệp Khai về tên cậu ấm này mà nói, lực lượng Tô Tỉnh tìm tới khả năng sẽ lớn một chút. Cho dù là có nhờ hội xã hội đen tới làm việc thì lại dễ làm mất mặt ông già nhà hắn. Nhưng nghĩ tới tên lái xe đi theo bên người Tô Tỉnh kia là thằng nửa xã hội đen, Diệp Khai cũng không bài trừ khả năng hắn sẽ nhờ bọn xã hội đen tới làm vẻ mặt mình. Nếu là nói như thế, thì cũng đơn giản thôi, đối với những nhân vật xã hội đen, Diệp Khai cũng không có chút kiêng kị. Những vệ sĩ này của hắn đều có mang súng, trực tiếp đấu đá nhất định sẽ không nương tay. Biên chế trong cục cảnh sát cũng không dễ gì có nhiều súng như thế. - Ăn chút gì đi, anh mang từ thủ đô về, Diệp Khai lấy ra một cái hộp, bên trong đựng đầy những món điểm tâm nổi tiếng của Bắc Kinh, hơn mười loại liền, làm cho Ninh Sương phải mắt chữ a mà mồm thì chữ o. - Sao lần này anh đi Bắc Kinh lâu thế? Ninh Sương lấy tay bốc lên một miếng điểm tâm, bỏ vào trong miệng, quả nhiên cảm thấy mùi vị rất tuyệt, liền ăn một lúc mấy miếng xong mới hỏi. Thật ra lần này Diệp Khai cũng không chỉ đi mỗi Bắc Kinh, đương nhiên là còn đi công tác ở Nga nữa. Diệp Khai cũng không tiện nói với Ninh Sương, những chuyện kia có chút mẫn cảm, không thể mang đi rêu rao khắp nơi được. Trong chuyện giữa Nga với Ukraine, có thể nói là Nga bị tổn thất năng, Diệp Khai cũng không muốn bản thân mình đứng ở chỗ cao quá, cuối cùng lại chỉ bị đặc công của bọn họ theo sát chăm chăm. Nếu thế, sau này đi đâu cũng bất tiện rồi. Trong lúc đó có mấy nam sinh đi tới, muốn uống rượu cùng Diệp Khai và Ninh Sương, nhưng Diệp Khai cũng chỉ lấy cơ, không đụng vào. - Tôi với Ninh Sương đều bị dị ứng rượu cồn, không thể uống bất kỳ đồ uống nào có cồn hết, mà ngay cả rượu nếp nấu cũng không thể uống được. Lý do cự tuyệt của Diệp Khai đúng làm cho người ta không còn biết nói gì nữa. Người ta đều đã nói bị dị ứng rượu cồn, ngay cả rượu nếp cũng không uống được, chẳng lẽ anh còn ép người ta uống hay sao? Nói như vậy, đoán chừng sẽ bị người ta nói lại, anh có ý định gì mà như thế? Chẳng qua mọi người ai cũng nhìn ra được, từ đầu Diệp Khai với Ninh Sương đều quyết định chủ ý không uống rượu, bằng không mà nói cũng đâu có trùng hợp như thế, cả hai người đều bị dị ứng rượu cồn? Làm gì có chuyện như thế chứ! Tô Tỉnh đang ở cùng một chỗ với đám học sinh bên kia, nhưng mắt lại luôn nhìn về phía này, nhất là lúc nhìn thấy Diệp Khai cầm cái hộp đưa cho Ninh Sương ăn, hắn lập tức có chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi. - Hình như sắc mặt Hội trưởng Tô có chút cứng ngắc? Người để ý liền thấy, kẻ này cũng ngấm ngầm gây chuyện, cố ý dùng lời này để gây khó dễ cho Tô Tỉnh. Mặc dù là nói ăn uống đều là do hắn bao, nhưng đây là chuyện Tô Tinh tự nguyện, mọi người cũng chẳng qua là nhận lời mời mà tới, đương nhiên không phải dè chừng sắc mặt của hắn mà làm việc, làm gì phải nịnh nọt hắn cái gì chứ. - À, chắc là uống nhiều rượu rồi, cơ bắp hơi hơi cứng ngắc. Tô Tỉnh lại nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo để che dấu. Hắn cũng đối đáp qua loa với mấy tên bạn học vài câu, nghĩ gì liền đẩy cửa đi ra ngoài rồi. - Thằng ranh này chính là muốn theo đuổi Ninh Sương, đáng tiếc Ninh Sương không thèm để ý tới hắn. Một nam sinh có chút khinh thường nói. - Đây không phải là nói nhảm sao, nếu không phải là vì chuyện này, ngươi xem hắn lại tự nguyện mời chúng ta ăn chùa uống chùa? Một nam sinh khác lại tiếp lời mà nói, chỉ chỉ vào cái bàn: - Một chai thôi cũng tốn mấy ngàn tệ, rượu kia còn đắt hơn. Tổng cộng chúng ta đã gọi mười hai bình, lại thêm tiền bao đặt hai phòng, nếu như còn tốn tiền vào những thứ khác, đêm nay nhất định Tô Tỉnh phải có một trăm ngàn tệ thì mới đỡ nổi nha. - Nhà hắn thật sự là có tiền nha, một đêm liền tiêu hết một trăm ngàn tệ! Có người lại vừa hâm mộ, vừa ghen ghét nói. - Nói nhảm! Không có tiền, có thể thuê được lái xe tốt như thế, được ngồi xe đẹp như thế sao? Mấy nữ sinh cũng xúm lại một chỗ xì xào bàn tá: - Bạn trai kia của Ninh Sương thật là rất đẹp trai nha. - Ừ, còn hơn xa Tô Tỉnh nhiều, hơn nữa, nhìn dáng dấp cũng có vẻ có bối cảnh không tồi. - Nghe nói bọn họ đi loại xe việt dã Hummer kia tới, trong nước còn không có cơ. - Ninh Sương thật là hạnh phúc, nhiều anh chàng đẹp trai như thế theo đuổi. - Ai bảo cô nàng Ninh Sương này xinh đẹp như thế, mà các bạn không phải cũng có rất nhiều người theo đuổi sao? - Đừng nói nữa, những tê kia không già thì cũng là đám nhà giàu mới nổi vô văn hóa, nhìn mặt cũng đã đủ biết rồi. Đám bạn bè túm tụ này, những câu nói không ngừng truyền tới tai Diệp Khai, nghe xong hắn không khỏi cười một tiếng. - Anh cười cái gì thế? Ninh Sương hơi tò mò hỏi. Diệp Khai kể lại cho Ninh Sương nghe những câu vừa rồi, sau đó lại hỏi: - Nghe nói cửa lớn của Học viện Âm nhạc bọn em, lúc trời vừa tối sẽ có rất nhiều xe con tới đón đưa tấp nập, rồi sáng sớm ngày hôm sau lại tấp nập đưa về? - Điều này toàn là nói bậy! Ninh Sương nghe xong có chút xấu hổ nói: - Tuy rằng cũng có một số người không biết tự ái, nhưng mà phần lớn đều là do đi biểu diễn bên ngoài mà. Chuyện xe đưa xe đón cũng là rất bình thường. Diệp Khai gật đầu cười, kỳ thật hắn cũng biết rõ điều đó là sự thật. Tỉnh thành như Trữ Châu, nhập khẩu tận mấy triệu, những xí nghiệp cùng doanh nghiệp tư nhân đều rất nhiều, cho nên mới mời một số sinh viên của học viện âm nhạc tới biển diễn, thành ra có thể có được những buổi diễn chất lượng đảm bảo, mà lại không hao phí quá nhiều tiền tài. Chỉ là vì có một số nữ sinh thật không phúc hậu, cho nên mới hình thành lời đồn như thế, dần dần lại bị lệch lạc đi, làm như các nữ sinh đi vào học viên âm nhạc, ngoài trừ việc bán đứng thân thể của mình thì không còn cách nào khác để kiếm học phí không bằng.