[Dịch]Quan Môn

Chương 413 : Cậu cả ở Thanh Xuyên

Ngày đăng: 05:31 16/09/19

Diệp Khai cũng không phải rất quen thuộc với thành phố Trữ Châu, thời gian ở đây cũng không nhiều. Tuy rằng hắn là chủ nhiệm của Ủy ban quản lý vùng Thánh Vương mới giải phóng, nhưng lại phải chạy đi chạy lại rất nhiều nơi trong tỉnh. Nhưng là vì quan hệ của hắn với Tô Định Phương không hài hòa, cho nên sau khi hắn nhậm chức liền chưa từng chủ động đi qua Ủy ban tỉnh, càng đừng nói tới chuyện kết giao với đám quan chức ở tỉnh. Tên hôm nay gặp mặt chính là Tư lệnh quân khu Vệ Chiêu Thành, còn có Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Đậu Hoán Chi. Diệp Khai đang ngắm cảnh bên dưới, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Diệp Khai đi qua nhìn, hóa ra là nhân vật khách sạn đưa đồ ăn. - Thưa anh, đây là bữa sáng của anh. Nhân vật phục vụ đẩy xe đồ ăn vào, sau đó nhanh nhẹn bày lên bàn ăn: - Một lát nữa chúng tôi sẽ tới dọn dẹp. - Ừ, được. Diệp Khai nhẹ gật đầu, lấy một tờ tiền mặt đưa cho nhân vật phục vụ. - Cảm ơn quý khách, chúc quý khách vui vẻ. Nhân vật phục vụ khom người cảm ơn, sau đó đẩy xe ăn đi ra ngoài. Diệp Khai đóng kỹ cửa lại, sau đó đi gọi Ninh Sương dây. Bên trên chiếc giường to, Ninh Sương đã tỉnh dậy, chỉ là trên mặt lại có vẻ xấu hổ. - Anh đi ra ngoài trước đi, người ta phải mặc quần áo… Ninh Sương thấy Diệp Khai đột nhiên chạy vào, lập tức dùng chăn quấn quanh người, vội vàng nói. - Hắc hắc, nhìn chút thì có sao đâu? Diệp Khai cười hắc hắc nói, nhưng lại không chịu rời đi. Mặc dù nói đêm qua hai người cũng không thật sự làm gì, nhưng chuyện thân mật da thịt thì vẫn phải có. Lúc này nghĩ lại, Ninh Sương cảm thấy mặt nóng bừng, thật ngại ngùng không biết làm sao. Những thể nghiệm như vậy thật là có chút khó nói nên lời, nhất là chứng kiến điệu cười xấu xa này của Diệp Khai, cô càng có cảm giác mình lại muốn chui vào trong chăn mà không bao giờ ra ngoài nữa. Diệp Khai cũng bị động tác che che giấu giấu của Ninh Sương hấp dẫn, lại cháy lên chút lửa, nhịn không nổi lại chạy tới, chui vào trong chăn lăn lộn một hồi cùng với Ninh Sương, làm cho Ninh Sương hoàn toàn tỉnh ngủ mới thôi. Vất vả lắm mới mặc được chiếc áo thun vào người, Ninh Sương bỏ chạy tới buồng vệ sinh rửa mặt. - Đáng ghét, thế này thì người ta làm sao đi ra ngoài nữa đây? Ninh Sương thấy vết hôn trên xương quai xanh do Diệp Khai để lại, lập tức thẹn thùng trách cứ. - Có gì đâu em, mặc chiếc áo sơ mi là được rồi, bên dưới thì mặc quần jean ấy. Diệp Khai ngược lại lại chẳng hề để ý nói. - Ài, cũng đành như thế chứ biết sao giờ. Ninh Sương bất đắc dĩ, chỉ đành mở chiếc va li hành lí của mình ra, tìm một chiếc áo sơ mi mặc vào trước, rồi mới lấy một chiếc quần jean/ Hai người ăn sáng xong, Diệp Khai tỏ vẻ muốn đi thăm ông ngoại Mạnh lão gia của hắn. - Em không tiện đi, em ở lại khách sạn là được rồi. Ninh Sương đương nhiên không có y định đi theo Diệp Khai tới nhà ông ngoại hắn rồi, dù rằng quan hệ của hai người đã rất thân mật, nhưng lại chẳng có danh phận gì chính thức cả. - Không sao đâu, thật ra anh cũng không có quan hệ tốt với mọi người bên đó, một mình anh đi sang thật là thấy gượng gạo. Mà chuyện này lại không tiện sai cấp dưới, cho nên hay em đi sang đó cùng anh đi. Diệp Khai nói. - Chuyện này… Ninh Sương do dự một chút, cảm thấy việc này Diệp Khai cũng đành bó tay, nên mới gật đầu đồng ý: - Được rồi. Khu nhà tổ tiên truyền lại của Mạnh gia ở trong nội thành của thành phố Trữ Châu, là một viện lạc chiếm diện tích khoảng chừng sáu mẫu đất. Đó là một khu viện lạc thuộc kiểu kiến trúc thời Minh Thanh, nhưng nó lại được xây dựng trong thời dân quốc, nên nhìn vẫn vô cùng kiên cố. Diệp Khai không trực tiếp tới khu nhà của Mạnh gia mà gọi điện thoại cho cậu cả của hắn Mạnh Thanh Xuyên. Cậu cả Mạnh Thanh Xuyên của Diệp Khai đang đảm nhiệm chức Chủ tịch tập đoàn Mậu Nguyên ở Giang Trung, trong tay nắm giữ khoảng chằng bốn trăm triệu tài chính, thuộc một trong những ông chủ của tập đoàn tư nhân có quy mô lớn nhất Giang Trung. Dù sao đây cũng là năm 92, một nhà tài phú chỉ chừng mười triệu cũng là một nhân vật hoành tráng rồi, chứ đừng nói tới những ông chủ lớn năm trong tay vài trăm triệu như Mạnh Thanh Xuyên. Ông ta không chỉ nổi tiếng ở tỉnh Giang Trung, mà ở trong hội doanh nhân cả nước cũng có một vị trí đáng kể, khó trách được xưng là thần tại của Giang Trung, - Xin chào, tôi là Mạnh Thanh Xuyên. Trong điện thoại truyền tới một giọng đàn ông trầm ổn, cảm giác thoải mài tràn đầy tự tin. - Chào cậu, cậu cả, con là Diệp Khai. Diệp Khai ổn định tinh thần một chút: - Vừa hay con ở Trữ Châu, có tiện gặp nhau một cái hay không? Nghe nói sức khỏe của ông ngoại không tốt lắm, con muốn tới thăm ông một chút. - À, hóa ra là Tiểu Khai, được rồi, con trực tiếp tới tập đoàn Mậu Nguyên đi, cậu ở văn phòng chờ con. Giọng nói của Mạnh Thanh Xuyên lập tức có chút thay đổi, hiển nhiên là đang kích động. Đã nhiều năm như thế, Mạnh Thanh Xuyên cũng chưa từng tiếp xúc với cả nhà cô em gái của mình, lúc này cậu cháu trai Diệp Khai đột nhiên tới Trữ Châu, đương nhiên tâm trạng ông ta có chút xúc động. - Cậu cả, nửa giờ nữa con tới. Diệp Khai nói. - Được, cậu cho người chờ con ở bên dưới. Mạnh Thanh Xuyên đáp lại. Nửa giờ sau, đoàn xe của Diệp Khai dừng lại trên bãi đỗ xe của tập đoàn Mậu Nguyên. Vì trước đó Diệp Khai đã nói qua về đoàn xe của mình, cho nên bảo vệ ở công vừa nhìn thấy mấy người tới đã liền chạy ra đón. - Chào cậu, xin hỏi cậu có phải là cậu Diệp Khai không? Một tay trung niên nhiệt tình dò hỏi. - Chào chú, tôi là Diệp Khai. Diệp Khai gật đầu nói. - Cậu Diệp Khai, chào cậu, Chủ tịch chờ cầu lâu rồi, để tôi đưa các người đi. Liền vừa cười vừa nói, - Làm phiền quá. Diệp Khai gật đầu nói. Diệp Khai nắm tay Ninh Sương, đằng sau có bốn tay vệ sĩ đi vào bên trong tòa nhà của tập đoàn Mậu Nguyên. Tập đoán Mậu Nguyên rộng lớn khang trang, tòa nhà của tổng bộ cũng là một tòa cao ốc mười hai tầng tổng hợp, nhìn có vẻ rất phô trương, nhất à trên đỉnh cao ốc có rất nhiều chữ vàng, cách mấy km cũng có thể nhìn rõ được. ở thành phố Trữ Châu này hiện tại vẫn chưa có nhiều tòa nhà cao lắm, nên tòa cao ốc của tập đoàn Mậu Nguyên xem như hạc giữa bầy gà, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác, mấy tòa cao ốc khác của Trữ Châu vẫn không sao sánh kịp. - Công ty của cậu cả của anh rất hoành tráng nha, em với bạn học cùng từng tới đây biểu diễn rồi. Ninh Sương nhỏ giọng nói bên tai Diệp Khai. - Thế à? Trường học bọn em mặc kệ bọn em đi ra ngoài lén diễn xuất sao? Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm. - Chỉ cần không ảnh hưởng học hành thì liền mặc kệ, nhưng mà điều kiện tiên quyết là không được xảy ra chuyện gì. Ninh Sương đáp lại: - Trước kia hình như bời vì ra ngoài biểu diễn đã từng có chuyện học trò bị người ta ức hiếp, trường học đã từng cấm học sinh tự ý một mình tham gia diễn xuất thương nghiệp. Nhưng mà về sau cũng chẳng còn ai để ý tới mấy chuyện vụn vặt này nữa, nên chỉ cần không có việc thì sẽ chẳng có ai hỏi tới. - À, thì ra là thế. Diệp Khai nhẹ gật đầu. Mọi người đi vào thang máy, trực tiếp đi thẳng tới văn phòng của Chủ tịch ở trên tầng mười hai. Đối với kiểu ông chủ của tập đoàn tư nhân như Mạnh Thanh Xuyên thì thường có thói quen để lại tầng cao nhất của tòa nhà cho bản thân mình. Dù sao với tư cách là ông chủ, đương nhiên là không thể để cho người khác giẫm lên đầu mình rồi, chỉ có bọn họ giẫm trên đỉnh đầu người khác mới là hợp lý. Nhất là đám người phong thổ của Giang Trung, càng quan trong việc xem phong thủy. Đám người Diệp Khai vừa ra khỏi thang máy liền thấy có chừng bốn, năm người đứng ở đó, người đứng đầu ước chừng năm mươi tuổi, dáng dấp nho nhã thư thái, ngoại hình hao hao với Mạnh Chiêu Hoa , mẹ của Diệp Khai. Không cần hỏi cũng biết đó là cậu cả Mạnh Thanh Xuyên của hắn ta rồi. - Cậu cả, chào cậu. con là Diệp Khai Diệp Khai đi lên trước mấy bước, tiến lên đón rồi tự giới thiệu về mình. - Thật là Tiểu Khai à, không ngờ đã lớn như thế rồi. Mạnh Thanh Xuyên trông thấy Diệp Khai, cũng nhận ra dáng dấp của cô em gái Mạnh Chiêu Hoa của mình trên nét mặt Diệp Khai, không khỏi có chút thổn thức nói. Từ năm Mạnh Chiêu Hoa được gả cho Diệp Tử Bình, ông cụ trong nhà rất khó chịu, liền làm cho anh chị em trong nhà cũng không dám qua lại thân thiết với nhau. Đã nhiều năm như thế, thì ra là lúc nhỏ Diệp Khai cũng từng gặp Mạnh Thanh Xuyên mấy lần, giờ thấy Diệp Khai rõ ràng đã trưởng thành, không khỏi nhớ tới chuyện tuế nguyệt biến thiên mấy chục năm về trước, trong lòng khó tránh khỏi cảm khái. - Cô bé này là? Mạnh Thanh Xuyên thấy Ninh Sương đứng bên người Diệp Khai, trong khoảng thời gian ngắn không đoán ra thân phận của cô, chỉ cảm thấy cô bé này khá dễ thương, liền nhìn Diệp Khai dò hỏi. - Đây là bạn con, Ninh Sương, cha cô ấy là Trưởng khu Giang Đông ở thành phố Minh Chây, đồng chí Trữ Thiên Hòa, chúng con là bạn học cũ. Diệp Khai giới thiệu Ninh Sương với Mạnh Thanh Xuyên. - À, hóa ra là thiên kim của Trữ Trưởng khu, quả nhiên là rất xinh đẹp. Mạnh Thanh Xuyên gật đầu nói: - Tôi cũng từng có mấy lần may mắn gặp được Trữ Trưởng khu, hóa ra cũng không phải là người ngoài. Bời vì Giang Trung rất gần thành phố Minh Châu, mà Mạnh Thanh Xuyên cũng có mấy hợp đồng buôn bán với bên thành phố Minh Châu, cho nên ông ta cũng chẳng xa lạ gì mấy nhân vật chính trị ở thành phố này. Nhất là gần đây khu Giang Đông phát triển rất nhanh chóng, tập đoàn Mậu Nguyên cũng có hai dự án ở bên đó, chuẩn bị làm cầu nối phát triển ở thành phố Minh Châu, cho nên Mạnh Thanh Xuyên cũng từng gặp Trữ Thiên Hòa mấy lần. - Đi vào trong phòng ngồi đi, cậu giới thiệu mấy người thân thích cho con. Mạnh Thanh Xuyên dẫn Diệp Khai cùng Ninh Sương đi vào một gian phòng, vừa nói với họ. Thân thích à? Diệp Khai nhìn sang những người này, phát hiện họ cũng chẳng lớn tuổi mấy, người già nhất chắc cũng chỉ tầm bốn mươi tuổi thôi. Mạnh Thanh Xuyên ngồi xuống xong bắt đầu giới thiệu thân phận những người này cho Diệp Khai. - Đây là dượng của con Liễu Minh Lễ này, giờ đang đảm nhiệm chức trưởng phòng thiết kế sảnh. - Đây là anh họ của con Tấn Nguyên. - Đây là anh họ Tấn Bình của con, là con trai của cậu hai Thanh Lưu con đấy. - Đây là em họ của con, Tấn Đình. Mạnh Thanh Xuyên giới thiệu từng người, Diệp Khai cũng cúi chào những người thân thích này. Tất cả mọi người đều tỏ vẻ thân mật, nhao nhao hỏi thăm Diệp Khai, đồng thời cũng thăm hỏi Mạnh Chiêu Hoa. Diệp Khai cẩn thận quan sát những người thân thích này, liền phát hiện ra từng người đều là những người xuất sắc, nam tiêu sái, nữ mỹ nạo, xem ra gen di truyền của Mạnh lão gia đúng là không tệ. - Cậu hai Thanh Lưu của con đang là Phó trưởng ban của Ban Tài chính tỉnh, hôm nay có chuyện không tới được, nếu không thì ông ấy cũng muốn tới. Mạnh Thanh Xuyên lại nói thêm một câu. Diệp Khai nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Lão Mạnh gia tuy rằng là con dòng thi lễ, thế mà cũng có một vị quốc học đại sư như Mạnh lão gia tử Mạnh Vân Sơn. Đại khái là do thời kỳ cải cách văn học chịu không ít thiệt thòi, đám con cháu đời thứ hai lại không dám dính vào chuyện này, làm ăn buôn bán, đi theo chính trị, cũng không có người đồng ý tiếp tục con đường học vấn nữa. Cũng vì chuyện này, Mạnh Vân Sơn Mạnh lão gia tử luôn có chút tiếc nuối, mỗi lần nghĩ tới chuyện này đều là than ngắn thở dài, chỉ nói rằng hiện giờ thế đạo thay đổi, thế nhân trục lợi, người có thể dốc lòng học thuật lại càng ngày càng ít đi. Mạnh lão gia tử cũng không có nhiều con cái, có hai người con trai, con trai trưởng Mạnh Thanh Xuyên, con trai thứ Mạnh Thanh Lưu, con gái lớn là Mạnh Chiêu Mĩ, con gái bé chính là Mạnh Chiêu Hoa. Con trai trưởng Mạnh Thanh Xuyên có một trai một gái, chính là Mạnh Tấn Nguyên cùng Mạnh Tấn Đình. Con trai thứ Mạnh Thanh Lưu có một con trai là Mạnh Tấn Bình, con gái lớn Mạnh Chiêu Mĩ cũng có một trai một gái. Mạnh Tấn Nguyên cùng Mạnh Tấn Mình đều lớn tuổi hơn Diệp Khai, toàn khoảng hơn hai mươi lăm tuổi. chỉ có Mạnh Tấn Đình là nhỏ hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ là nhỏ hơn Diệp Khai chút xíu thôi, giờ cũng đã đang học đại học rồi. Mạnh Tấn Đình chính là cùng tuổi với Ninh Sương, chỉ là cô nàng lại chọn học chuyên ngành pháp luật. - Dòng chính của nhà chúng ta chỉ có chừng đó người, nhưng mà chi thứ lại tương đối nhiều, nhưng mà cũng chẳng nhất thiết phải gặp, càng nhiều người càng cảm thấy lộn xộn. Cậu cả Mạnh Thanh Xuyên nói với Diệp Khai. Đối với mấy việc như thế này, thật ra bản thân hắn cũng là người sợ phiền toái, nhất là những quan hệ thân thích họ hàng không xa không gần như thế này, nếu phải giao thiệp quan hệ ứng phó thì cũng khá tốn tế bào não. Diệp Khai nói chuyện rất khách khí, thái độ cũng rất khiêm tốn, thấy Mạnh Thanh Xuyên cũng hiểu lễ nghĩa liên tục gật đầu, trong lòng tự nhủ, lão Diệp gia không hổ là đại chính gia môn hùng mạnh nhất trong nước. Diệp Khai tuy rằng là tuổi còn trẻ, nhưng khí độ nghiễm nhiên, có phong phạm của gia đình quyền quý, chỉ là giờ này họ còn chưa tinh tường, hôm nay Diệp Khai đã chính là cán bộ cấp Phó ba làm chủ một phương rồi. Mặc dù nói vùng Thánh Vương mới giải phóng là ở trong địa bản của tỉnh Giang Trung, nhưng là vì nhiều nguyên nhân, Tô Định Phương cũng không tự nguyện tuyên dương Diệp Khai, cho nên mặc dù là người trong tỉnh Giang Trung cũng chưa rõ về tình hình của khu Thánh Vương mới giải phóng này lắm. Ngược lại ông dượng Liễu Minh Lễ, vốn là cán bộ kiến thiết sảnh, đương nhiên có chút ấn tượng với khu mới giải phóng Thánh Vương này, nhưng cũng không ngờ tới Diệp Khai chính là Chủ nhiệm Ủy ban quản lý khu mới giải phóng này. Nếu nói nguyên nhân, một là vì chuyện này cũng chẳng có liên quan mấy tới bản thân, một là vì lúc này thông tin vẫn bị chặn, rất nhiều chuyện mọi người đều không rõ, - Dì cả của con vừa mới xuất ngoại du lịch, bằng không nhất định là phải tới gặp con một lần. Liễu Minh Lễ có ấn tượng rất tốt với Diệp Khai, giải thích nguyên nhân Mạnh Chiêu Mĩ cùng đám con cái không xuất hiện.