[Dịch]Quan Môn
Chương 444 : Chắc là có
Ngày đăng: 05:32 16/09/19
- Không dám làm phiền cậu hai, tôi tự lái xe về được rồi. – Hà Tình đáp.
Dù vậy, Diệp Khai vẫn tiễn cô đến dưới lầu, nhìn cô lên xe mới huơ tay tạm biệt.
Diệp Khai còn chưa lên lại, thì đoàn người của Bách Kiến Minh đã vụt trở về. Lúc này, mười mấy chiếc xe lần lượt chạy về, chất đầy sân đỗ.
- Về nhanh thế, xem bộ hành động thuận lợi rồi.
Diệp Khai liền cười.
Bách Kiến Minh nhảy ra khỏi xe, thấy Diệp Khai đang đứng chờ trong sân, không khỏi giật mình, bèn chạy đến nói:
- Cục trưởng Diệp, đã bắt được người rồi, hơn nữa còn có phát hiện tầm trọng án!
- Ồ, anh khẳng định là trọng án?
Diệp Khai cũng kinh ngạc, nhưng rồi thư thái trở lại.
Trên thực tế, rất nhiều vụ án dính líu đến những quan viên này, sau khi bắt tay vào điều tra, mới phát hiện nội tình không hề đơn giản.
Xem ra, hôm nay vận may của bọn họ đều không tệ, phát hiện được sau lưng Hoàng Tùng Minh còn có nội tình khác, đây dĩ nhiên là một chuyện tốt rồi.
- Một vụ án khá lớn!
Bách Kiến Minh đáp.
Hắn phẩy tay ra hiệu đưa Hoàng Tùng Minh cùng hai cô gái kia vào, sau đó khẽ nói với Diệp Khai:
- Diệp cục trưởng, ở đây có mấy cuốn băng theo dõi, chúng tôi không dám xem nội dung bên trong.
- Hả?
Diệp Khai nghe xong sững sờ, liền phản ứng lại.
Đoán chừng, những cuốn băng này là thứ khá nhạy cảm, nên Bách Kiến Minh chỉ mang về chứ chưa dám xem nội dung bên trong, suy cho cùng thì có những lúc, biết càng ít thì càng có lợi.
- Vất vả rồi, vào trong rồi nói tiếp.
Diệp Khai gật đầu.
Sau khi mọi người đã vào trong phân cục, Diệp Khai liền bắt đầu kiểm tra mấy cuốn băng này, xem xem rốt cuộc đó là thứ gì mà khiến Bách Kiến Minh dè chừng đến thế?
- Diệp cục trưởng, tôi đi thẩm vấn hai cô gái kia đã, anh cứ từ từ mà xem.
Bách Kiến Minh cố ý tránh né, rồi tự mở cửa đi mất.
- Tên trưởng phòng Bách này xem ra cũng là nhân tài, biết chuyện gì không nên đụng vào.
Diệp Khai tỏ vẻ bất ngờ.
Tạ Quân Ngọc tiếp lời:
- Trong mắt cục trung cảnh, không có gì là không thể xem được cả.
- Hê, cô nói cũng chẳng sai. – Diệp Khai cười.
Lê Nhị và bạn gãi đã được Diệp Khai đẩy về rồi, lúc này ở văn phòng chỉ còn lại Diệp Khai và Tạ Quân Ngọc, hai người họ đều là người của cục trung cảnh, hơn nữa còn là người đứng đầu, thế nên chẳng có thứ gì là không được xem.
- Cái này... hy vọng nội dung là thật...
Diệp Khai khi cầm lấy mấy cuốn băng này, cũng đã chú ý đến ghi chú ghi trên nhãn, hắn bất giác hít một hơi lạnh ngắt, cơ hồ như sắp làm một mẻ tóm gọn hết các ủy viên thường ủy thành phố Minh Châu vậy.
- Có bí thư Diệp không?
Tạ Quân Ngọc lục lọi tò mò.
Có tổng cộng hơn sáu mươi cuốn băng theo dõi, trong đó trên vài cuốn có viết tên của khá nhiều người, rõ ràng là để tiện cho viện thu thập, còn địa điểm cũng khá là tập trung, đa số là mấy khách sạn chuyên chỉ định để tiếp đón chính phủ trong thành phố, và một vài khách sạn lớn ở Minh Châu.
Có điều, Tạ Quân Ngọc xem qua một hồi, lại không thấy có video liên quan đến Diệp Tử Bình.
- Nếu có thì ông ấy chết chắc.
Diệp Khai lại điềm tĩnh nói.
Theo dõi các ủy viên trung chính cục? Chuyện này ai dám làm chứ?
Nếu có chuyện như vậy thật, thì bất kể kẻ sắp xếp từ trên xuống dưới thuộc cấp bậc gì, chức vụ ra sao, đều đừng mong có ngày vùng vẫy nữa, người chịu trách nhiệm tương quan chịu tội rơi đầu là còn nhẹ, sợ nhất là phải sờ đến khá nhiều người.
Ở nước ngoài, cũng từng có tiền lệ tương tự, bí dụ như sự kiện Watergate của tổng thống Mỹ Nixon.
Trong cuộc tổng tuyển cử năm 1972, nhằm lấy được tin tình báo tranh cử nội bộ Đảng Dân Chủ, năm cố vấn an toàn cấp cao trong ủy ban vận động bầu cử của Nixon đã đột nhập vào văn phòng của Đảng Dân Chủ tại khách sạn Watergate, và bị bắt tại trận khi đang lắp máy nghe trộm và chụp lén các văn kiện liên quan.
Sau khi xảy ra sự việc này, Nixon đã từng cho ém nhẹm, nhưng sau đó, trong một cuộc điều tra tiếp diễn đối với vụ án này, rất nhiều người trong chính phủ Nixon lần lượt bị tố giác, trực tiếp liên can đến chính Nixon, từ đó dẫn đến khủng hoảng hiến pháp nghiêm trọng.
Đặc viên kiểm sát Cox yêu cầu Nixon giao ra các chứng cứ có liên quan đến vụ Watergate.
Sau đó Nixon hạ lệnh, yêu cầu Bộ trưởng Bộ Tư Pháp bãi miễn chức vụ của Cox.
Nhưng bộ trưởng Richardson đã khước từ yêu cầu của tổng thống và từ chức. Phó Bộ Tư Pháp sau khi tiếp nhậm vị trí bộ trưởng, cũng từ chức vì chuyện khước từ bãi miễn đặc viên kiểm sát. Sau cùng nhân vật thứ ba của Bộ Tư Pháp trở thành bộ trưởng ủy nhiệm Bộ Tư Pháp mới đồng ý bãi nhiễm đặc viên kiểm sát.
Nixon còn huy động FBI phong tỏa văn phòng Đặc viên kiểm sát và Bộ trưởng, Thứ trưởng Tư Pháp, tuyên bố phế bỏ Đặc Cục Kiểm Sát Liên Bang, chuyển quyền điều tra vụ án này về Bộ Tư Pháp.
Việc Nixon lạm dụng chức quyền để bao che bản thân đã dấy lên những chỉ trích gay gắt từ nhân dân.
Hạ nghị viện Mỹ quyết định cho Ủy ban tư pháp của mình phụ trách điều tra, truy tìm tội chứng của Nixon, tiếp sau đó ủy viên Tư Pháp quyết định công bố toàn bộ chứng cứ tố cáo Nixon, liên tiếp thông qua ba điều khoản vạch tội Nixon.
Sau cùng, Nixon gửi thư cho Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao Kissinger, tuyên bố từ chức, trở thành vị tổng thống đầu tiên trong lịch sữ nước Mỹ từ chức do scandal.
Diệp Khai và Tạ Quân Ngọc tìm một đầu video cho băng vào, bắt đầu xem xét nội dung bên trong, liên tiếp qua ba cuốn, nội dung bên trong đều tương xứng với ghi chút bên ngoài.
Chỉ là trong đó có vài cảnh thực sự đã chứng minh được, trong đời sống bình thường, những ủy viên thường ủy này đã không chú ý lắm đến thân phận của mình, thứ này mà để truyền ra ngày, chắc chắn sẽ gây nên vụ bê bối lớn.
- Bề ngoài thì đạo mạo trang nghiêm lắm chứ...
Tạ Quân Ngọc mỉa mai.
Diệp Khai hừ một tiếng, nhưng cũng chẳng nói gì về vấn đề này.
Trên thực tế, hiếm khi nào mà một lãnh đạo cấp cao bị hạ bệ bởi vấn đề đời sống riêng, trừ phi hành xử quá sức biến thái, hoặc gây chết người, không che đậy được, thì mới có khả năng xảy ra chuyện.
Đa số cái gọi là lí do thoái thác cho cuộc sống quá hủ bại sa đọa, chỉ là để che giấu những vấn đề khác mà thôi.
Quay lại với mấy cuốn băng này, khi đã thấy nội dung là thật và đáng tin, Diệp Khai mới dọn hết và đóng gói lại, cho vào trong một cái thùng.
Chuyện này quả nhiên nghiêm trọng, có thể nói những thứ này đều là bom hẹn giờ.
Có điều vẻ mặt Diệp Khai thì lại không hề thư thái, mà rất nặng nề.
- Với tư cách người làm chính trị, hành vi nghe lén hoặc theo dõi thế này là một sợi chỉ đỏ, cũng là một vùng tích điện nguy hiểm.
Diệp Khai nói với Tạ Quân Ngọc.
- Có một số việc, chúng ta có thể làm, nhưng không thể nói, nhất là nếu bị phát hiện thì họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Đặc biệt trong mấy năm gần đây, hoạt động gián điệp Đài Hải lại có dấu hiệu hoành hành hơn, các thiết bị nghe lén và theo dõi được đổi mới, cũng giúp cho hành vi gián điệp này đơn giản hơn, dù là ở dưới cơ sở, cũng xuất hiện việc đối thủ cạnh tranh quay lén đời tư lẫn nhau.
- Đồng chí Giang Thành từng đích thân nhấn mạnh vấn đề này trong hội nghị cục trung cảnh, quyết không cho phép xuất hiện việc quay trộm hay nghe lén đối thủ chính trong trong các cán bộ của chúng ta.
Diệp Khai nói.
- Nhân vật như Hoàng Tùng Minh đương nhiên không có lý do, cũng không cần thiết phải theo dõi các ủy viên thường ủy, do đó chuyện này nhất định là có căn nguyên.
- Anh định truy cứu căn nguyên luôn à?
Tạ Quân Ngọc hỏi.
Nếu chuyện này mà bị truy cứu thật, chắc chắn sẽ xong đời đến mấ người, không phải bàn cãi.
Cứ nghĩ mấy cuốn băng này có thể giết người được, Tạ Quân Ngọc thấy lạnh run người, cô tuy đã làm việc ở cục trung cảnh một thời gian rồi, nhưng việc lấy mạng người khác thì chưa làm bao giờ, nên chung quy vẫn không thích ứng được cảm giác nắm quyền phán xét sinh tử người khác.
- Chuyện này mà không truy cứu thì không được.
Diệp Khai đáp.
- Nó hầu như liên quan đến tất cả các ủy viên thường ủy, cô nghĩ chuyện này có thể lớn hóa nhỏ, nhỏ quá như không sao?
Thực tế thì, kể cả những thứ này có được Diệp Khai giấu kín, thì cũng khó đảm bảo không bị lộ.
Số người tham gia hành động vào đêm nay đến hơn ba mươi người, chẳng ai đảm bảo được là sẽ không có người nào tiết lộ tin tức, truyền đến tai người trong cuộc.
Nếu Diệp Khai không truy cứu, thì mục tiêu ngờ vực này sẽ bị đổ xuống đầu ông Diệp, kể cả việc này không phải do họ làm đi, thì cũng không thể xóa bỏ khả năng họ nắm chứng cứ trong tay, muốn vin vào đó để áp chế người khác.
Vì lẽ đó, bất kể là đứng trên lập trường nào, Diệp Khai cũng phải điều tra rõ ngọn ngành sự việc này.
- Về phần mấy cuốn băng này, nếu biết cách dùng, thì cũng có thể đổi lấy được chút tình người.
Diệp Khai đột nhiên bật cười.
- Ồ...
Tạ Quân Ngọc nghĩ thử rồi gật đầu:
- Đàn ông các anh toàn hạng gian xảo, mấy thứ này mà cũng lợi dụng được.
- Đồ tốt ông trời dâng tận cửa, không lợi dụng thì có lỗi với bản thân lắm. – Diệp Khai đáp.
Thực sự thì đó cũng là chuyện hết sức bình thường, đối với bất kỳ một vị thường ủy nào, việc một cuốn băng nội dung xấu về mình nằm trong tay kẻ khác là vô cùng nguy hiểm cho họ, nó có thể hủy diệt mạng sống chính trị, hay thậm chí là cả cuộc đời họ.
Nhưng giờ đây, hắn phát hiện ra chuyện này, hơn nữa còn mang mấy cuốn băng này về đưa cho ông, như vậy xem như nhân nghĩa lắm rồi, kể cả khi đó nhận lấy báo đáp, cũng sẽ được đối phương ghi nhớ, và được hoàn lại vào thời cơ thích hợp bằng cách khác.
- Chuyện nam nữ đúng là chẳng phải chuyện lớn gì.
Diệp Khai cảm thán một câu.
- Dĩ nhiên rồi, nếu mấy thứ này lọt vào tay người nào đó, rất dễ gây hỗn loạn, thế thì không tốt.
Có điều Diệp Khai và Tạ Quân Ngọc cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc thì nhân vật nào đã chỉ thị Hoàng Tùng Minh làm việc này?
Theo lý thì bố hắn, Hoàng Cẩm Sinh cũng không giống kẻ tầm nhìn hạn hẹp đến vật, không lẽ ông ta có gan làm việc này? Với tư cách là cán bộ lãnh đạo cấp phó tỉnh, Diệp Khai cũng không tin là lề lối chính trị của ông ta lại thấp kém đến vậy.
Hai người tính sơ qua thì thấy những thứ này cũng không thích hợp nằm trong tay mình, Diệp Khai liền nói:
- Xem ra phải mở một cuộc họp thường ủy rồi, xử lý mấy thứ này trước đã rồi hẵng suy xét đến việc đào sâu vấn đề hơn.
- Anh cứ quyết định là được. – Tạ Quân Ngọc đáp.
Diệp Khai đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho bố mình là Diệp Tử Bình trước để thông báo chuyện này hay không, thì nhận được điện thoại của Hà Tình.
- Sao vậy, về đến nhà chưa? – Diệp Khai hỏi.
- Cậu hai, nghe nói phát hiện được mấy cuốn băng video phải không?
Giọng Hà Tình trong điện thoại có phần mất tự nhiên.
- Trong đó có anh tôi không?
- Cái này...
Diệp Khai liền nhìn sang Tạ Quân Ngọc, tự nhủ phân cục này quả nhiên chẳng biết chú ý, chuyện như vậy cũng tiết lộ ra ngay cho được, chẳng đáng tin gì cả, thế là hắn đành dở khóc dở cười mà trả lời:
- Chắc là có.
- Anh ta nói sao?
Hà Thiên Lâm nhìn em gái mình, căng thẳng hỏi.
Nói ra thì, cũng do vừa rồi Bách Kiến Minh gọi đến, Hà Thiên Lâm mới biết được chuyện này.
Tuy Bách Kiến Minh biết chuyện này không thể tiết lộ bừa bãi, nhưng hắn cũng rõ, các cảnh sát phát hiện số băng video đó cũng chưa hẳn sẽ bịt kín miệng, chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ bị truyền ra ngoài.
So với việc để người khác tiết lộ, thì thà tự mình nói ra còn hơn, ít ra thì còn để Hà Thiên Lâm hiểu được, người bà con này vẫn đáng tin cậy trong những lúc quan trọng.
- Anh ta nói có, nhưng cần phải thận trọng hơn trong khâu xử lý, có thể sẽ nhờ bí thư Diệp mở một cuộc họp thường ủy, thảo luận cách xử lý chuyện này.
Hà Tình bỏ điện thoại xuống, đáp lại.
- À...
Hà Thiên Lâm nghe xong liền yên tâm hẳn.
- Nói như vậy, thì chắc là ai ai cũng có phần rồi.
Pháp bất trách chúng, đã đều là người có tên trên băng, thì cũng chẳng cần chó chê mèo lắm lông nữa, nhưng quyết định này của Diệp Khai thì rất chính xác, đến lúc đó, vào cuộc họp thường ủy, ai tự nhận băng của người nấy về, tất cả đều vui vẻ, coi như giải quyết triệt để việc này.
Nếu đã thế, thì Hà Thiên Lâm thấy mình chẳng cần phải lo bò trắng răng mà nghĩ ngợi nội dung của mấy cuốn băng đó nữa.
- Sao lại có băng của anh vậy?
Hà Tình cứ cảm thấy không thể chấp nhận được sự thật này.
Tuy Hà Thiên Lâm là anh trai cô, nhưng xảy ra sự việc này, cô vẫn thấy không đau buồn là mấy.
- Trên quan trường, rất khó tránh xảy ra chuyện như vậy, thường thì không phơi bày được gì, cũng chẳng có ai bàn cãi gì về chuyện như vậy cả. - Hà Thiên Lâm khoát tay – Em không hiểu thì cứ mặc kệ đi.
Song, hắn vẫn khá là để tâm chuyện này, hy vọng được xem được nội dung trong đó, tiện tể suy đoán xem đối phương có thể là ai?
- Vậy thì anh cứ đi tìm Diệp Khai ấy.
Hà Tình tỏ vẻ hơi khó chịu.
- Anh không tiện tới đó. – Hà Thiên Lâm đáp.
Nghĩ là đủ hiểu, chuyện này chắc chắn không thể giấu nhẹm được, ít nhất thì chẳng bao lâu nữa mấy ông thường ủy có liên quan cũng sẽ lần lượt biết chuyện, thế nên Hà Thiên Lâm không nhất thiết phải tiếp xúc riêng với Diệp Khai ngay lúc này, khéo lại rước lấy rắc rối không đáng có.
- Chậc, bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ rưỡi rồi... – Hà Tình gãi đầu bực bội.
Cô vừa từ đó về, đã bị anh trai Hà Thiên Lâm giục quay trở lại, để Diệp Khai nhìn thấy thì không cười nhạo cô mới lạ? Đằng nào thì, không biết xuất phát từ lý do gì, Hà Tình không muốn mình bị Diệp Khai xem thường.
Nhưng mà chuyện này quả thật khiến cô cũng khá để tâm, ai trai cô, Hà Thiên Lâm khó khăn lắm mới lên đến vị trí phó cấp bộ, lại dựa dẫm được nhà họ Diệp, đang lúc tiền đồ rộng mở mà mất hết vì chuyện này thì thật sự đáng tiếc.
- Để anh nói tài xế đưa em đi...
Hà Thiên Lâm nói, nhưng nghĩ lại thấy không phù hợp.
- Thôi để anh tự chở em qua đó.
Nhưng Hà Thiên Lâm không lái xe mình mà dùng xe của Hà Tình.
Khi đến phân cục, thì họ phát hiện ở đây đèn điện vẫn sáng trưng.