[Dịch]Quan Môn
Chương 46 : Khẽ động không bằng yên tĩnh
Ngày đăng: 05:27 16/09/19
- Nhìn qua thấy tâm trạng hai vị lão gia tử không tệ nha.
Diệp Khai dỏng tai nghe ngóng một lát thấy liền yên lòng.
Kỳ thật hắn cũng biết, chuyện đâm chết người ngoại trừ hơi xui xẻo, còn thì không có bao nhiêu quan hệ tới hắn. Dù là có chút quan hệ thì với bối cảnh của lão Diệp gia, chỉ cần hé lộ dĩ nhiên sẽ có cả đám người tranh nhau gỡ trách nhiệm cho hắn.
Đáng tiếc chính là dù lão gia tử hay Nhị lão gia tử đều không phải người ỷ thế, vì thế từ trước đến giờ chưa hề nhúng tay vào chuyện của đám con cháu, từ khi là có người đối xử bất công mới hỏi qua.
Diệp Tử Bình cùng Diệp Khai vừa tiến vào cửa đã thấy chú Lê ngồi ngay ghế salon.
- Chào chú Lê!
Diệp Khai vừa thấy lập tức cười lên tiếng.
- Tốt, tốt, Tiểu Khai dạo này đẹp trai quá! Chú Lê thấy Diệp Khai, cười tủm tỉm nói, sau đó hàn huyên một hai câu với Diệp Tử Bình.
Chú Lê tên thật gọi là Lê Thiên, năm nay chưa đầy 50 tuổi. Chuyện của ông cũng hơi kỳ lạ, ông vốn người Việt Nam, vì sau không biết nguyên nhân gì rời khỏi nước làm việc dưới trướng Nhị lão gia tử. Qua nhiều năm, ông đã thăng hàm thiếu tướng, coi như là một dị số.
Chính vì nguyên nhân như vậy nên chú Lê vẫn coi Nhị lão gia tử là bậc cha chú. Có thể sai khiến được ông cũng chỉ có Nhị lão gia tử mà thôi, dù là Diệp lão gia tử nói chuyện có đôi khi cũng chưa chắc có thể dùng được. Tuy nhiên, địa vị Diệp lão gia tử cao hơn một chút.
Chức vụ chú Lê trong quân đội hiện giờ cũng không phải đơn giản. Bề ngoài là cục phó cục tình báo nhưng còn kiêm một trưởng phòng bí mật trong một cơ cấu đặc biệt, chỉ chịu sự chỉ huy của thủ trưởng tối cao. Dù Diệp lão gia tử thân là thủ trưởng Số 2 cũng không thể hỏi đến chuyện của bọn họ.
Chính vì tính chât đặc biệt này mà quân hàm chú Lê không thể lên quá cao. Chỉ cần một ngày ông chưa rời khỏi vị trí này thì không có khả năng lên chức.
- Tử Bình, Tiểu Khai, mau vào đi thôi, hai vị lão gia tử đã đợi một hồi rồi.
Chú Lê cười rồi đưa hai cha con vào trong.
Diệp Khai lúc này mới biết, hóa ra cha dẫn hắn tới đây là ý của hai vị lão gia tử.
Sau khi đi vào thì thấy Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử đang ngồi trong ghế sa *** trò chuyện rôm rả.
Trong phòng cũng chỉ có mấy người phục vụ và cận vệ của Diệp lão gia tử. Nhị lão gia tử cũng chỉ dẫn theo hai cận vệ, những người còn lại đều ở phòng ngoài.
Đã đến cấp bậc lãnh đạo quốc gia như bọn họ thì luôn có chuyên gia đảm bảo an toàn, muốn tự mình đi đâu cũng rất khó khăn. Dù sao thì chuyên gia luôn hành động có quy củ.
Ví dụ như Nhị lão gia tử, nếu như ông không vào Tử Tâm các thì bên người luôn có không dưới tám nhân viên. Nếu như ra khỏi kinh thành thì con số còn tăng lên gấp đôi.
- Lão Tứ, con của anh có tiền đồ đấy! Diệp lão gia tử thấy hai cha con Diệp Tử Bình cùng Diệp Khai đi vào liền trầm giọng nói.
Diệp lão gia tử vốn rất nghiêm khắc, Diệp Tử Bình nghe xong lời này giật mình.
- Ha ha, tới đây ngồi đi.
Nhị lão gia tử ngược lại cười ha hả, bảo hai cha con ngồi xuống.
Diệp lão gia tử nâng chén trà lên uống một ngụm rồi nói:
- Nói xem, làm sao lại đâm chết người?
- Chuyện là như thế này...
Diệp Tử Bình liếc Diệp Khai rồi kể lại mọi chuyện theo lời cảnh sát chính thức công bố.
- Ah, quả nhiên là nói như vậy cũng không thể trách con của con.
Diệp lão gia tử sau khi nghe xong, gật đầu nói:
- Nhưng dù sao cũng là đâm chết người, cứ làm theo trình tự, tránh khỏi về sau lại bị người nhảy ra đòi nợ cũ.
- Dạ, chuyện này đã có nhân chứng vật chứng rõ ràng, đều lưu bản khai ở cảnh sát, đã được kiểm chứng.
Diệp Tử Bình đáp.
- Ừ...
Diệp lão gia tử khẽ gật đầu, coi như bỏ qua chuyện này.
Đối với năng lực của Diệp Tử Bình, Diệp lão gia tử vẫn tương đối yên tâm. Đứa con trai này của ông làm việc trầm ổn nhưng cẩn thận, cũng là một ưu điểm. Dù mới 40 tuổi nhưng đã là phó bộ trưởng, sau này ra ngoài làm một Chủ tịch tỉnh cũng là không tệ.
Nghĩ tới điều này, Diệp lão gia tử liền trầm ngâm, cơ hội để làm bộ trưởng đúng là vô cùng khó khăn.
Nhất là Diệp lão gia tử hiện tại với tư cách thủ trưởng Số 2 của trung ương, có một số việc cần tránh né, không thể trực tiếp đề bạt con mình. Nếu làm như vậy sẽ không tránh khỏi bị người khác chỉ trích.
Trừ phi, Diệp Tử Bình có thể làm ra thành tích nổi bật khiến mọi người không thể không thừa nhận.
- Dường như trong bộ tuyên truyền rất khó làm ra thành tích.
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Tử Bình không khỏi cười khổ.
Diệp Tử Bình ở trong bộ tuyên truyền xếp ở vị trí sau cùng. Trong công tác cũng không dựa vào ai, hơn nữa chỉ là cán bộ cấp phó, đừng nói là so với bộ trưởng, dù là so với mấy vị phó bộ trưởng khác cũng đã chênh lệch rất lớn.
Diệp Tử Bình làm việc trong hoàn cảnh như vậy, cơ hội chịu tiếng xấu thay người khác có rất nhiều nhưng cơ hội lập thành tích ngược lại rất ít.
- Nếu thật sự không được thì cứ ra ngoài, Giang Nam cũng tốt, Giang Bắc cũng thế, cứ vị trí thích hợp là được, chỉ là Tử Bình chưa có khả năng một bước tới vị trí.
Nhị lão gia tử nói.
ở trung ương dĩ nhiên có nhiều cơ hội thăng chức, ra cơ sở thì phải xem bề dày công tác. Ít nhất phải theo nhiệm kỳ 5 năm, trừ khi tình hình có biến hóa lớn mới có đề bạt vượt cấp, nhưng theo như trước mắt thì không có nhiều khả năng.
Diệp lão gia tử đã ở cân nhắc vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút ý động. Nếu như trong kinh thành không tiến lên được thì xuống cơ sở biết đâu có thể mở ra cục diện mới.
- Ông nội, bác hai, cha, có lẽ không cần phiền toái như vậy.
Diệp Khai vẫn ngồi im thít ở đó đột nhiên lên tiếng.
- A...?
Ba người ngạc nhiên nhìn Diệp Khai.
- Khẽ động không bằng yên tĩnh, tin tưởng rất nhanh sẽ có cơ hội.
Diệp Khai nói vẻ cao thâm mạt trắc.